Giang Dao vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy ở cửa có một người phụ nữ trông giống như người giúp việc.
Người này da hơi ngăm, dáng vẻ mang nét Đông Nam Á.
Chắc là người giúp việc Philippines đây nhỉ? – Giang Dao thầm cảm thán, trong lòng nghĩ nhà họ Trần quả thực giàu có. Từ những năm 80 đã thuê người giúp việc nước ngoài rồi.
Ánh mắt cô đối diện với người đứng ở cửa.
Người phụ nữ mà Giang Dao đoán là chị An, mắt bỗng sáng lên, vẻ mặt ngại ngùng, sau đó gọi một tiếng bằng tiếng Quảng Đông có phần lơ lớ: “Mợ chủ.”
Giang Dao mỉm cười lịch sự với cô ta, đáp lại bằng tiếng Quảng Đông: “Có chuyện gì sao?”
Chị An gật đầu liên tục, theo phản xạ hỏi bằng tiếng Anh: “Mợ chủ có cần mua gì không? Ngày mai trong nhà sẽ cử người đi chợ mua sắm.”
Nói xong, cô ta chợt nhận ra vị mợ chủ này hình như là người đại lục, có thể không hiểu tiếng Anh.
Nhưng vì cô ta không biết nói tiếng Quan Thoại, nên chưa đợi Giang Dao trả lời, cô ta liền bắt đầu vừa làm động tác tay, vừa dùng tiếng Quảng Đông vụng về để giải thích ý mình lúc nãy.
Bên ngoài phòng ngủ, mấy người giúp việc khác đã đứng sẵn để xem trò vui.
Nghe chị An nói tiếng Anh, sau đó còn phải dùng động tác và tiếng Quảng Đông để diễn đạt, mọi người đều đồng loạt dừng tay, trên mặt lộ rõ vẻ chế giễu kiểu: Ồ, đúng là quê mùa, chẳng hiểu nổi tiếng Anh!
Chỉ nhìn thì không đủ thỏa mãn, người giúp việc tên A Lệ cố ý cầm khăn lau đi đến trước cửa phòng ngủ chính: “Mợ chủ, chị An là người nước ngoài, tiếng Quảng Đông còn chưa rành, chỉ biết nói tiếng Anh.”
“Nếu cô không hiểu tiếng Anh, có thể nhờ cậu chủ giúp, cậu chủ giỏi tiếng Anh lắm.”
Nói xong, A Lệ có chút đắc ý nhìn Giang Dao.
Lời này không chỉ ám chỉ rằng “quê mùa không biết tiếng Anh”, mà còn tiện thể nịnh bợ cậu chủ một phen.
Giang Dao làm sao mà không hiểu được chiêu trò của đối phương?
Cô cong môi, nhếch một nụ cười nhàn nhạt, nhìn A Lệ với vẻ không rõ là cười thật hay cười khinh: “Ồ, vậy sao? Nếu cậu chủ các cô giỏi tiếng Anh đến thế, hẳn tiếng Anh của cô cũng không tệ nhỉ? Vậy cô dịch giúp tôi xem nào.”
Nghe vậy, ánh mắt A Lệ càng thêm đắc ý. Quả nhiên, mợ chủ này chỉ là một “đồ ngốc nhà quê”!
A Lệ ngẩng đầu kiêu ngạo, nói với vẻ tự hào: “Lúc nãy chị An hỏi cô có cần mua gì không, ngày mai bọn tôi sẽ đi chợ mua giúp cô.”
Dù cô ta chỉ biết vài từ tiếng Anh, nhưng vì chính cô ta là người sắp xếp cho chị An lên làm việc này, làm sao lại không hiểu ý câu tiếng Anh vừa rồi?