Anh mím môi, nửa ngày mới nói ra được hai chữ: “Yếu đuối!”
Ngoài cửa phòng ngủ.
Chú Phúc vốn định đến thông báo với Giang Dao, nhưng giờ đứng như tượng đá.
Ông ấy vừa nghe thấy gì vậy?
—“Người tôi bị anh làm đỏ hết cả rồi…”
Làm... đỏ… rồi? Làm?
Chậc chậc...
Lại còn cả câu “yếu đuối” của cậu chủ.
Mặc dù giọng điệu vẫn cứng nhắc, nhưng càng nghe càng thấy thú vị!
Quan trọng hơn, từ góc độ của ông ấy, có thể nhìn thấy hai người nằm trên giường lớn.
Dù ở giữa vẫn cách khá xa, nhưng rõ ràng là chung một chiếc giường.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu chủ từ trước tới nay đâu có để ai chạm vào giường của mình?
Ngoại trừ người giúp việc dọn dẹp và thay ga trải giường, những người phụ nữ còn lại không được tự tiện lên tầng hai.
Nghĩ đến đây, khóe miệng chú Phúc hiện lên nụ cười hài lòng. Ôi, cậu chủ nhà họ thật sự như cây sắt trổ hoa rồi!
Không được, ông ấy phải nhanh chóng về báo tin tốt này cho ông cụ!
Nhưng trước khi đi, ông ấy vẫn cần thông báo với hai người họ.
“Cậu chủ, mợ chủ!”
Chú Phúc gõ cửa phòng ngủ, rất tinh ý không bước vào mà đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Tôi chuẩn bị về nhà chính đây. Vừa rồi tôi đã dặn dò người giúp việc trong biệt thự, sau này mợ chủ có việc gì cần cứ việc sai bảo.”
Nghe thấy giọng của chú Phúc, Trần Yến Bắc vẫn nằm yên trên giường, nhưng Giang Dao thì không thể.
Cô lập tức bật dậy, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, rồi đi ra cửa.
“Chú Phúc.”
Chú Phúc nở nụ cười như hoa nở rộ: “Aiya, mợ chú cứ tiếp tục, cứ tiếp tục nhé… Tôi đi ngay đây.”
“À đúng rồi,” Giọng ông cố ý nâng cao vài phần, đảm bảo cậu chủ cũng nghe rõ, “Mợ chủ, sau khi cậu chủ bị thương, các phòng khách trong biệt thự đều được sửa lại thành phòng phục hồi chức năng và phòng trị liệu rồi, nên mợ chủ cứ ở chung phòng chính đi. Tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị đồ đạc rồi.”
Ở cùng một phòng với Trần Yến Bắc?
Giang Dao vừa định tìm lý do từ chối thì chú Phúc đã nhanh chân rời đi mất dạng.
Giang Dao hơi khó xử, lấy tay vân vê đuôi tóc, xong rồi, không biết chút nữa “Diêm Vương” kia sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định cắn răng bước đến cạnh giường: “Ờm, vừa rồi lời chú Phúc nói chắc anh cũng nghe rồi nhỉ, trong nhà không còn phòng nào khác, tôi… tôi chỉ có thể ở cùng anh thôi…”
Cô cắn môi, nhìn về phía người đàn ông trên giường, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những lời lạnh lùng cay nghiệt.