Thêm vào đó là sự chênh lệch thể hình giữa nam và nữ, Giang Dao bị áp chế hoàn toàn, không thể phản kháng.
Không những vậy, Trần Yến Bắc chỉ dùng một tay đã nắm gọn cổ tay mảnh khảnh của Giang Dao, trực tiếp giơ qua đầu cô, giữ chặt không cho cựa quậy.
Tay còn lại của anh chính xác ôm lấy eo thon của cô, kéo sát lại gần mình.
Gần đến mức cả hai đều cảm nhận rõ ràng đường nét cơ thể của nhau.
Một bên là mềm mại không xương, một bên là tường đồng vách sắt.
Cảm giác quen thuộc và khít khao đến kỳ lạ này khiến trong lòng Trần Yến Bắc dấy lên một sự nghi ngờ, Giang Dao? Cô Giang? Ngay cả họ cũng giống nhau. Ánh mắt anh sâu thẳm, chìm trong suy tư.
Phía dưới, Giang Dao thì hoảng loạn.
“Ưm, anh làm gì vậy~”
“Mau thả tôi ra~”
Giọng nói ngọt ngào xen lẫn tiếng khóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ hống hách khi nãy cưỡi trên người anh.
Nguyên nhân chính là chiếc đuôi mèo ấy quá nóng.
Kích cỡ cũng quá đáng sợ.
Cảm nhận được sự vùng vẫy của cô gái bên dưới như cá thiếu nước cùng tiếng nức nở mềm nhũn, Trần Yến Bắc bỗng có chút xao động, nhịp thở đều đặn nặng nề hơn vài phần, lòng bàn tay chạm vào eo thon của cô nóng đến tê dại.
Eo của phụ nữ đều mảnh mai như vậy sao?
— Chỉ một tay đã có thể dễ dàng nắm chặt.
Nghĩ đến đây, anh khẽ dùng sức—
“Đau~”
Người phụ nữ lập tức rên lên như một chú mèo nhỏ, giọng điệu nũng nịu không chịu nổi.
“Hừ.” Trần Yến Bắc giảm lực, khẽ cười trêu chọc Giang Dao.
Không phải vừa nãy còn rất lợi hại sao?
Còn dám cưỡi trên người anh, làm những hành động kia trước mặt anh.
Hóa ra chỉ là kẻ mạnh miệng, vừa đùa một chút đã sợ đến mức bật khóc.
Nhưng giờ phút này, chính Trần Yến Bắc cũng không dễ chịu.
Cảm giác lạ lẫm trào dâng dữ dội ở bụng dưới, anh thở mạnh hơn, yết hầu to lớn trượt lên xuống, toàn thân căng cứng.
Tấm lưng rộng cong lên chút ít, cố chống lại cảm giác ấy.
Giang Dao bị đè chặt, với chênh lệch chiều cao giữa hai người, cô ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ dài của anh và yết hầu đang chuyển động.
Cổ tay bị anh giữ chặt, đôi chân cũng bị áp chế, toàn thân chỉ có thể động đậy mỗi cái đầu.
Vì vậy Giang Dao cố hết sức ngẩng lên, cắn vào cổ anh—
Tuy nhiên, âm thanh đau đớn dự kiến của anh không vang lên.
Chỉ có một tiếng trầm thấp khàn khàn mang chút ngây dại: “Ưm…”
Nghe khiến màng tai người khác run lên.
Giang Dao lập tức hoảng hốt buông môi ra, mặt đỏ như đóa đào tháng ba.