Dặn dò xong, chú Phúc gọi hộ lý Chu Bích Hà rồi vội vàng bước ra khỏi phòng khách.
Ông ấy định đi dạy dỗ những người giúp việc lười nhác này.
Sau khi chú Phúc rời đi, Giang Dao quay lại quan sát nội thất trong biệt thự.
Bên trong mang phong cách tối giản hiện đại, không gian rộng rãi, phối màu chủ đạo là đen, trắng và xám.
Sàn đá cẩm thạch kết hợp với trần thạch cao trắng, bộ sofa nhập khẩu từ Ý đắt tiền, đèn chùm pha lê sang trọng lộng lẫy… Dù đặt vào bất kỳ thời đại nào cũng không lỗi thời.
Chỉ là có chút lạnh lẽo.
Thu hồi ánh mắt, Giang Dao chú ý đến tầng một có một nhà vệ sinh, còn có vòi sen.
Ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Giang Dao vốn ưa sạch sẽ. Trước đó ngã xuống biển, dù đã lau khô nhưng cơ thể vẫn cảm giác dính dớp. Lên bờ lại vội vã đến nhà họ Trần, cô chưa có thời gian tự chăm sóc bản thân.
Sắp gặp mặt vị thiếu gia, dù người kia không nhìn thấy, Giang Dao vẫn muốn mình sạch sẽ, gọn gàng hơn.
Nhân lúc trong nhà không có ai chú ý, cô tranh thủ tắm rửa một chút.
Vào phòng tắm khóa cửa lại, Giang Dao lấy từ không gian của mình ra sữa tắm hương nước hoa và khăn sạch, nhanh chóng tắm rửa và gội đầu.
Rồi lấy một bộ quần áo sạch có kiểu dáng tương tự bộ ban nãy để thay.
Sau khi chỉnh đốn lại bản thân, Giang Dao mới bước ra khỏi phòng tắm.
Phòng khách vẫn yên ắng, không một bóng người.
Cô đi đến bên ghế sofa, định ngồi xuống.
“Cộp ——”
Từ tầng trên đột nhiên vang lên một âm thanh nặng nề, như có thứ gì đó nặng nề rơi xuống sàn.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ánh mắt cô hướng về phía tầng hai đầy nghi ngờ, rồi đứng dậy, bước lên cầu thang xoắn giữa phòng khách để đi lên.
Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi sững sờ.
Ở hành lang tầng hai, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang ngã sõng soài trên sàn.
Chiếc xe lăn bên cạnh vỡ tan tành, các mảnh vỡ văng khắp nơi, hai bánh xe còn đang lăn lăn ra xa.
Trán người đàn ông nổi đầy gân xanh, khuỷu tay chống xuống sàn, cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn như con rối bị đứt dây, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Anh thử vài lần nhưng không thành, hơi thở càng lúc càng gấp, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Có lẽ nhận ra phía trước có người, vẻ mặt người đàn ông bỗng nghiêm lại, khóe môi mím chặt đầy khó chịu, ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh.