Lúc này, mất người giúp việc trong biệt thự đều đang lười biếng trong phòng, chẳng ai để ý đến góc vườn vẫn còn có người đang tủi thân bật khóc.
Cũng chính lúc này, chú Phúc dẫn Giang Dao bước vào biệt thự.
Tiếng thút thít mơ hồ vang lên thu hút sự chú ý của hai người.
“Cô Chu.” Chú Phúc gọi.
Nữ hộ lý tên Chu Bích Hà, trước đây là y tá của bệnh viện Saint Mary. Sau khi Trần Yến Bắc xuất viện vì tai nạn xe, cô ta liền từ bỏ công việc ở bệnh viện, chủ động xin vào làm hộ lý tại nhà họ Trần.
Chu Bích Hà đỏ hoe mắt quay đầu lại, thấy là chú Phúc, lập tức lau nước mắt đứng lên.
“Chú Phúc, vị này là?” Ánh mắt cô ta chuyển sang Giang Dao bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ. Chẳng lẽ cô gái này đến để thay thế vị trí của cô ta sao?
Chú Phúc không biết suy nghĩ của cô ta, chỉ muốn Giang Dao hiểu rõ hơn về tình trạng cơ thể của thiếu gia, liền giới thiệu: “Đây là vị hôn thê của thiếu gia nhà tôi, tên là Giang Dao. Trước đây cô ấy sống trong nội địa, dạo gần đây mới đến Hồng Kông.”
“Cô Chu, làm phiền cô chia sẻ thêm về tình trạng sức khỏe của thiếu gia với thiếu phu nhân của chúng ta.”
Vị hôn thê? Thiếu phu nhân?
Không phải nói vị thiếu gia nhà họ Trần này còn độc thân sao?
Điều này còn khiến Chu Bích Hà khó chấp nhận hơn cả việc mất công việc. Trái tim cô ta như chìm xuống đáy vực.
Nhưng ngoài mặt, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười đưa tay về phía Giang Dao: “Chào cô Giang.”
“Chào cô.” Giang Dao cũng đưa tay ra.
Chu Bích Hà tiếp lời: “Hiện tại, mắt của thiếu gia vẫn chưa nhìn thấy gì, từ phần bắp chân trở xuống cũng không có cảm giác. Hằng ngày cần chườm nóng và massage để giữ cơ bắp không bị teo, cô Giang có thể học thêm các kỹ thuật massage, sau này mỗi ngày đều giúp thiếu gia massage...”
Rồi sẽ giống như hôm nay bị Trần Yến Bắc mắng đuổi ra khỏi phòng.
Nghĩ đến tương lai của Giang Dao, cô ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vừa trò chuyện, ba người vừa bước vào phòng khách.
Vừa vào đến nơi, chú Phúc đã nhíu mày.
Không thấy bóng dáng người giúp việc nào, trên sàn đá cẩm thạch còn phủ một lớp bụi mỏng phản chiếu ánh sáng.
Ông ấy không ngờ những người giúp việc này lại lười biếng như vậy, lợi dụng việc thiếu gia không nhìn thấy và ít khi sinh hoạt ở phòng khách để bớt việc dọn dẹp.
“Thiếu phu nhân, cô cứ thoải mái đi dạo quanh đây, tôi qua phòng của người giúp việc một chút.”