Vậy nên người ngoài tường hoặc là theo dõi cô, hoặc là biết điều gì đó và cũng muốn tới đào kho báu.
Giang Tĩnh ở ngoài cửa khi ông nội trút hơi thở cuối cùng, đương nhiên là nghi phạm lớn nhất.
Ban đầu, Giang Dao dự định dẫn chị gái sang Hồng Kông, chia nửa số vàng cho cô ta, rồi từ đó mỗi người một đường.
Không ngờ, Giang Tĩnh còn không chờ nổi tới Cảng Thành, đã muốn đưa cô vào chỗ chết.
Đến Hồng Kông, A Tổ đưa cho Giang Dao một tấm giấy tờ chứng minh nhân thân.
“Cô mang theo cái này bên mình, lỡ gặp A Sir* kiểm tra thì có cái mà đối phó.”
*A Sir Hồng Kông ở thường được dùng để gọi các sĩ quan cảnh sát, bất kể cấp bậc, như một cách tôn trọng và lịch sự. Cách gọi này xuất phát từ thời kỳ thuộc địa Anh, khi tiếng Anh ảnh hưởng mạnh đến văn hóa và ngôn ngữ địa phương.
“Nhưng mà, chủ nhân của giấy tờ này đã được đăng ký là đã chết ở sở cảnh sát, không chịu được kiểm tra kỹ đâu.”
Nếu bên nhà họ Trần có biến, với tấm chứng minh này, Giang Dao cũng có thêm một phần bảo đảm.
“Cảm ơn.”
Giang Dao nhận lấy tấm giấy tờ. Cô là người vượt biên trái phép đến đây, nếu bị bắt sẽ lập tức bị trục xuất. Nhưng tấm giấy mà A Tổ đưa không chịu nổi điều tra sâu, vì vậy cô phải nhanh chóng tìm được sự che chở từ nhà họ Trần, có được thân phận hợp pháp.
Nhà họ Trần là một trong những gia tộc hào môn hàng đầu ở Hồng Kông.
Không cần mất công dò hỏi, chỉ cần hỏi bất kỳ ai trên đường cũng biết căn biệt thự nổi bật nhất trên đỉnh núi Thái Bình chính là của nhà họ Trần.
Giang Dao gọi một chiếc taxi, trực tiếp hướng đến đó.
Nửa giờ sau, chiếc taxi màu đỏ kiểu Crown đời cũ dừng trước cánh cổng sắt đen chạm trổ hoa văn đầy khí thế.
Giang Dao bước xuống xe.
Cánh cổng đen từ từ trượt sang hai bên.
Trước mắt hiện lên một đài phun nước lớn với bức phù điêu tròn, dòng nước lấp lánh trong suốt, xung quanh là hoa cỏ đủ sắc đua nhau khoe sắc thắm.
Nhìn xa hơn là một bãi cỏ xanh trải dài đến vô tận, giữa đó là ba căn nhà trắng nổi bật xen kẽ dựng trên nền cỏ.
Trong lòng Giang Dao không khỏi cảm thán, quả nhiên danh xứng với thực, đúng là hào môn Hồng Kông.
Còn chưa kịp thưởng thức khung cảnh nơi đây, một người có dáng vẻ như quản gia đã tiến lên hỏi thăm.
Giang Dao dùng tiếng Quảng Đông thuần thục để báo mục đích đến.