Trong mắt cô ấy lóe lên một tia bối rối, sau đó nắm lấy cổ tay em gái: “Dao Dao, em định rời khỏi đây đúng không? Dẫn chị theo với, chị không muốn ở lại đây…”
Em gái còn gặp khó khăn ở nhà họ Giang, tính cách yếu đuối như cô ấy e rằng sẽ càng bị bắt nạt.
Vì vậy, cô ấy cũng muốn rời đi.
Hiểu được ý của Giang Tĩnh, Giang Dao cũng nói ra kế hoạch của mình.
“Chị, đêm nay trời tối không trăng, người nhà họ Giang cũng đang lúc cảnh giác thấp nhất, rất thích hợp để bỏ trốn.”
Giang Tĩnh: “Gấp vậy sao? Nhưng chúng ta không có tiền, ra ngoài rồi sống sao đây?”
Giang Dao: “Chị đừng lo nhiều như vậy, em có tiền. Đợi đến nơi an toàn rồi em sẽ nói chị biết.”
Giang Tĩnh nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Sau khi thương lượng xong, hai người quay lại quỳ trước thi thể ông nội, chính thức nói lời từ biệt.
Sau đó, Giang Dao hất tung đồ đặt trên bàn trong linh đường xuống đất, còn cố ý để lại một chiếc giày vải của mình.
“Dao Dao, em làm gì vậy?” Nhìn loạt hành động của em gái, Giang Tĩnh không hiểu.
Giang Dao giải thích: “Em đang tạo hiện trường giả, để họ nghĩ rằng chúng ta gặp chuyện bất trắc trong đêm, bị người ta bắt đi, chứ không phải trốn chạy có kế hoạch. Như vậy có thể kéo dài thời gian để chúng ta bỏ trốn. Nếu không, người nhà họ Triệu biết chúng ta chạy rồi, nhất định sẽ tìm mọi cách bắt chúng ta về.”
Giang Tĩnh bừng tỉnh, như thể lần đầu tiên hiểu rõ em gái mình.
Từ khi ông nội qua đời, em gái đã thay đổi, không còn giống trước đây nữa.
Chưa kịp nghĩ thông, Giang Dao đã dẫn cô ấy ra khỏi thôn.
Trên đường đi, còn tiện tay lấy trộm một chiếc xe đạp.
Giang Dao đạp xe đến bờ sông, ném chiếc giày còn lại cùng một chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn xuống bờ sông.
Sau đó, tiếp tục đạp xe đi.
Cô phải làm rối loạn tầm nhìn của người nhà họ Giang, khiến họ nghĩ cô bị bắt cóc, sau đó vì bị làm nhục mà nhảy sông.
Tóm lại, càng loạn càng tốt.
Một giờ sau, hai chị em Giang Dao đạp xe đến thị trấn.
Giang Dao đến thẳng trước cửa nhà người bạn thân Vương Tiểu Hồng.
Vài ngày trước nguyên chủ đi chợ phiên trên thị trấn, trong lúc trò chuyện biết được cậu của bạn thân làm nghề vận chuyển đường dài, hơn nữa đúng lúc đang chạy tuyến Quảng Đông.
Những ngày này, cậu đang nghỉ ngơi ở nhà bạn thân.
Giang Dao dự tính nhờ xe của cậu của bạn thân để đến Quảng Đông, sau đó sẽ tìm cách đi Hồng Kông.