Trần Hoành nói, ánh mắt còn lướt qua khuôn mặt Dung Cảnh Thần, quan sát xem anh có đang tức giận hay không.
Nhưng rất kỳ lạ, rõ ràng ăn đồ ăn căng tin, nhưng Dung Cảnh Thần dường như tâm tình rất tốt, khiến Trần Hoành cũng thấy mơ hồ.
“Không phải chính ủy cũng mang cơm sao? Cậu không đi tìm anh ấy? Trông Trần Hoành ủ rũ cúi đầu ngồi xuống trước mặt anh, Dung Cảnh Thần không khỏi mở miệng hỏi.
“... Tôi cũng muốn tìm lắm, nhưng tôi cũng phải tìm được mới được chứ. Từ sau khi chính ủy mang cơm, buổi trưa mỗi ngày hoàn toàn không thấy bóng dáng anh ấy. Trần Hoành thở dài, rất là buồn bực.
Nếu nói, anh ấy chỉ được ăn một lần cơm Vu Kiến Quốc mang tới, lại là lúc trước khi Dung Cảnh Thần chưa mang cơm, Vu Kiến Quốc khoe khoang với Dung Cảnh Thần, sau đó anh ấy bị gọi đến mới được nếm hương vị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây