Cho đến khi một thảm họa ập đến, bất ngờ nuốt chửng gia đình Diệp vô tội. Mãi cho đến khi cả gia đình bị những người anh chị tự xưng là vệ binh của binh đoàn đẩy lên sân khấu, cho đến khi sự bất an biến thành nỗi sợ hãi. Họ bị từng người mặc áo xanh đánh đập, thẩm vấn, đeo lên những tấm bảng vô căn cứ, bị chỉ trỏ, bị những khuôn mặt xa lạ hoặc quen thuộc sỉ nhục, nguyền rủa.
Trong từng trận đánh đập và kích động, em gái anh ta đã hét lên kinh hoàng gọi anh, gọi ông bà, gọi cha mẹ không chỉ một lần, cũng không chỉ một ngày.
Tai Diệp Vãn Sinh, một bên là những lời thẩm vấn và lên án gay gắt, một bên là tiếng khóc xé lòng của mẹ và bà, tiếng gầm rú của cha và ông.
Ngay cả tay anh ta cũng bị trói, trên cổ đeo tấm bảng sỉ nhục định tội.
Bị đánh, anh ta không dám khóc, vẫn cố chấp gọi em gái, cố gắng an ủi cô bé ngoan ngoãn ngày nào vẫn được anh ta dắt tay, chỉ cố nén nhịn đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt tràn mi, thoạt nhìn, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp ấy như chứa đầy máu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây