Cô trông quá yếu đuối, mùa hè cũng dễ bị ốm, bây giờ trời đã tối rồi, tuy vẫn nóng nhưng nhiệt độ đã bắt đầu giảm rồi, Tống Yến Châu không muốn cô ở đây một lúc rồi bị cảm lạnh, ngày mai sẽ bị ốm.
Hôm nay anh xin nghỉ phép, thời gian này không có kỳ nghỉ nào, nếu bị ốm thì anh không chăm sóc được.
Diệp Mộ có chút tức giận, nắm chặt quần áo trong chậu không chịu buông tay, Tống Yến Châu nhìn cô cụp mắt xuống, vẻ bướng bỉnh, mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhìn những chiếc quần áo cô đang nắm chặt, nói: “Em đi chơi đi, mới mua về, giặt qua loa ngày mai phơi khô là mặc được rồi.”
Diệp Mộ nói: “Em giặt.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự ngoan cố, giọng nói nghe hay vô cùng, vì quá nhẹ nhàng, nghe như đang nũng nịu vô hình, khiến lòng người cũng mềm nhũn theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây