Tuy rằng lúc Diệp Mộ vừa ngủ dậy đã ăn một bữa no, nhưng bây giờ cũng đã qua một buổi chiều, dù cô không quá đói nhưng ngửi thấy mùi đồ ăn cũng thấy khá ngon miệng.
Cô đi đến bên giường Tống Yến Châu ngồi xuống, Tống Yến Châu đưa đũa cho cô.
Hai người ngồi cạnh nhau trên một chiếc bàn nhỏ cảm thấy rất kỳ lạ, tốc độ ăn của Tống Yến Châu vẫn nhanh như trước, ăn xong thì ngồi trên giường nhìn cô.
Diệp Mộ nhớ lại trước đây hai người cũng ăn cơm ở bàn ăn trong nhà, nhưng bàn ăn rất lớn, không đến mức hai người phải ngồi gần nhau như vậy, Tống Yến Châu ăn xong thường sẽ đi làm việc riêng.
Nhưng bây giờ anh nhàn rỗi ngồi trên giường nhìn chằm chằm mình, ánh mắt chăm chú khiến cảm giác tồn tại của anh ngày càng mạnh mẽ hơn, đột nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn anh nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây