Nghe cô nói vậy, hai người đã hiểu ra, Hà Kiếm Kỳ thậm chí còn thấy cô không cần giải thích nữa, ông ấy ngắt lời cô: “Được rồi, em nói vậy là tôi biết chuyện rồi.”
Chắc chắn là cô đã đọc sách y, sau đó lại nảy ra ý tưởng.
Diệp Mộ gật đầu, nói: “Chủ nhiệm và thầy hiểu em quá.”
Hà Kiếm Kỳ cười nói: “Cô đúng là... Bảo sao tôi cứ thấy dạo này hình như thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra là thiếu những bất ngờ mà cô mang lại.”
“Những thứ trên này, tôi sẽ cố gắng mua hết về viện nghiên cứu cho cô, nhưng y học không phải chuyện nhỏ, nó liên quan đến tính mạng và sức khỏe con người, nếu cô không thành công thì không được làm bừa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây