Anh không dám làm hành động gì khác, chỉ nắm tay Diệp Mộ như bình thường, không có bất kỳ hành động thừa nào, sợ khiến Diệp Mộ khó chịu bài xích.
“...” Diệp Mộ không hiểu sao anh lại xin lỗi liên tục, cô nói: “Chỉ nắm tay thôi mà, có gì đâu, ôm cũng ôm rồi, bế cũng bế rồi, có tính là gì chứ? Cái nắm tay này cũng giống như khi Diệp Tri Thư nắm tay em thôi, anh xin lỗi em làm gì?”
“Anh làm gì sai với em mà anh phải xin lỗi?”
Hay là làm gì có lỗi với mình ta? Nếu không phải có lỗi sao cứ xin lỗi mãi thế?
Diệp Mộ chỉ có thể kết luận như vậy, cô nhìn Tống Yến Châu bằng ánh mắt sắc bén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây