Cô nói rồi đột nhiên nhìn lên bầu trời, chỉ vào vầng trăng trên bầu trời và nói: “Anh xem, hôm qua trên bầu trời toàn là sao, muôn sao lấp lánh, nhưng ánh sáng lại rất nhỏ, hôm nay chỉ có một vầng trăng, nhưng chúng ta đều được ánh trăng chiếu sáng.”
“Cô ấy giống như vầng trăng này, trong bóng tối mang đến ánh sáng cho mọi người. Trên người cô ấy có một khí chất rất kỳ lạ, cô ấy rất tự tin, nhưng đồng thời cũng rất kín đáo, ít nói nhưng tốc độ làm việc lại rất nhanh. Hôm đó em nhìn thấy cô ấy trong phòng nghiên cứu, có một cảm giác rất kỳ diệu.”
“Có lẽ đây chính là sự hy vọng.”
Mai Hàm Văn dường như đang tự nói, nhưng lại đầy vẻ suy tư, cô ấy mang theo hy vọng và khao khát nói với Cao Phong Dương:
“Em dường như có thể nhìn thấy rất nhiều khả năng ở cô ấy, em nghĩ rằng tài năng của một thiên tài như vậy là vô tận, trí tuệ và cảm hứng của cô ấy sẽ không bao giờ cạn kiệt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây