Nói cho cùng cô cũng không phạm phải sai lầm không thể tha thứ nào, dung túng thêm một chút cũng không sao chứ?
“Không kén chọn.” Trên mặt Diệp Mộ nở nụ cười chân thành, nhìn nụ cười của cô, chút bực bội trong lòng Tống Yến Châu kỳ lạ tan biến hết.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ hơi muộn rồi, nấu cháo ngũ cốc được không?”
Diệp Mộ là người ăn nhờ ở đậu, đương nhiên không phản đối chút nào, lập tức gật đầu.
Vẫn giống như trước đây, anh bận rộn trong bếp, Diệp Mộ luôn ghé đến muốn giúp đỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây