Sau khi mặt trời lặn, trời vừa tối sầm lại, Diệp Mộ đã cất sách vào phòng, rồi xuống lầu tìm Tiền Hoan Hoan, thật ra Tiền Hoan Hoan đã đi dạo một lúc rồi định lên lầu.
Nhưng nhớ lại lời Diệp Mộ nói sẽ xuống lầu đỡ cô ấy, nên cô ấy đi thêm một lúc nữa, đợi Diệp Mộ xuống.
Lúc này cuối cùng cũng đợi được người, Diệp Mộ vừa đưa tay ra, Tiền Hoan Hoan không chút do dự nắm lấy, nói: “Tôi đi hơi mệt rồi, chúng ta lên lầu thôi, đợi cô nửa ngày rồi.”
Diệp Mộ gật đầu, đỡ cô ấy đi về phía nhà tập thể, có người đỡ thực sự nhẹ nhõm hơn một chút, quan trọng là trong lòng vui vẻ.
Tiền Hoan Hoan không nhịn được kể về những đứa trẻ chơi gần nhà tập thể, rồi nói: “Cô biết không, vừa rồi lúc tôi đi dạo gần đây, tôi đã nhìn thấy cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây