Nhưng có lẽ Diệp Mộ chỉ là tò mò, không có năng khiếu gì về y học, y học so với máy móc thì có hệ thống hơn nhiều, để cô tự mình thực hành trải nghiệm, đến lúc đó cô sẽ tự biết lựa chọn.
Khi hai người đến, ông Hứa thực sự đang nấu cơm, Tống Yến Châu dẫn Diệp Mộ thẳng đến bếp của ông Hứa, vừa khéo nhìn thấy ông Hứa đang đeo tạp dề.
“Ông Hứa, cháu dẫn Diệp Mộ đến thăm ông.”
Ông Hứa quay đầu lại nhìn, nói: “Hai đứa sao giờ mới đến, thằng nhóc này lại muốn đến ăn chực của tôi, ông già này sắp bị cháu ăn đến nghèo rồi.”
Mặc dù nói vậy, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ông ấy rất rạng rỡ, vẫy tay với Tống Yến Châu: “Vừa khéo, sáng nay tôi rảnh rỗi hầm một cái giò heo, bồi bổ cho vợ cháu, tăng thêm chút thịt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây