“Tôi tên Vệ Lăng Tuyệt, tên được lấy từ câu “leo lên đỉnh cao, nhìn toàn cảnh núi nhỏ“. Nhưng hiện tại đừng nhắc đến câu thơ này nữa, cẩn thận bị người khác bắt bẻ.”
“Chồng cô chính là Tống Yến Châu, đi lấy cơm cho chúng ta rồi. Vốn định nghĩ, cô không tỉnh có thể không cần ăn cơm, lát nữa nếu anh ấy không mang phần của cô, cô ăn phần của tôi.”
Dù sao cũng không thể để bệnh nhân đói được, Vệ Lăng Tuyệt khá thiên vị bệnh nhân của mình.
Diệp Mộ muốn ngồi dậy, Vệ Lăng Tuyệt thấy vậy thì vội vàng tiến lên đỡ một cái.
Nhân viên y tế trở về sau khi ăn cơm thấy vậy, vội vàng tiến lên giúp đỡ, nói: “Bác sĩ Vệ, để tôi làm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây