Diệp Mộ không nói nhảm với anh, xách gáy con mèo lớn trên giường xuống đất đi đến cửa, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ đeo khẩu trang.
Cô ngẩn người, chậm rãi hỏi: “Đàm Mặc Ngự?”
Đàm Mặc Ngự kéo khẩu trang xuống, đi vào ký túc xá nói: “Chỉ huy, chị vừa mới ngủ dậy à?”
Anh ta nhìn mái tóc vẫn còn hơi rối bù của Diệp Mộ với vẻ mặt có chút khó tả, có cảm giác như sắp mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đặc biệt muốn ấn cái chỏm tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu Diệp Mộ xuống.
Diệp Mộ nhét con mèo trong tay vào lòng Đàm Mặc Ngự: “Ngủ bù một giấc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây