Quả nhiên Hứa Đức Minh đang ở bên ngoài, có điều ông ta không đi cùng người khác, chỉ có mỗi mình ông ta, Hứa Mặc thay quần áo đi ra gặp ông ta, vẻ mặt lạnh tanh.
Hứa Đức Minh thấy hắn không đáp thì có chút khủng hoảng, vội vàng nói: “Hứa Mặc, ta vừa nghe nói các ngươi xảy ra chuyện! Không ngờ lại có kẻ điên rồ như thế! Vừa nãy ta về nhà tìm hiểu, ta có thể thề với ngươi, tuyệt đối không phải do mẹ ngươi làm! Mẹ ngươi đã hối hận lắm rồi!”
Hứa Mặc vẫn lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.
Hứa Đức Minh thấy vậy càng thêm hoảng sợ: “Còn có, còn có, còn có chuyện này nữa!”
Nói xong, Hứa Đức Minh nhanh chóng sờ lên túi áo, lấy ra một lá thư đưa cho hắn, ân cần nói: “Hứa Mặc à, ngươi xem đi, đây là thư Tuấn Triết viết cho ngươi đấy! Nó biết trước đây mình có lỗi với ngươi nên xin lỗi! Nội dung trong này đều là Tuấn Triết viết cho ngươi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây