“. . .” Tạ Băng Diễm không thể nào trả lời vấn đề này, toàn thân rét lạnh.
“Hẳn là ngươi nên chết sớm một chút! Mỗi ngày ta đều ngóng trông ngươi chết! Còn có ngươi, ngươi, và ngươi. . .” Hứa Mặc hơi ngẩng đầu nhìn mấy người Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ, từng câu từng chữ tràn đầy thù hận thấu xương.
“Vì sao vẫn còn sống?”
“. . .” Mọi người không lên tiếng, đám Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ che miệng, nước mắt chảy ra, không mở miệng nói chuyện.
Hứa Mặc quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm, bỗng nhiên giơ tay lên, lại giáng một bạt tai lên mặt bà ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây