Hứa Tuyết Tuệ lắc đầu: “Bọn ta đi tìm hắn. Nhưng Hứa Mặc nghĩ chuyện đó là do bọn ta làm, là bọn ta đã hạ độc hắn. Nhưng về sau, hắn cũng biết chuyện đó là do mẹ làm.”
“Hắn không nói? Vì sao hắn lại không nói ra? Lúc đó hắn rời đi hắn cũng không nói ra?” Trên mặt Hứa Đức Minh hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Ta không biết!” Hứa Tuyết Tuệ khóc nức nở: “Bố, chính bởi vì chuyện này mà Hứa Mặc mới hận chúng ta! Trước kia hắn rõ ràng luôn chờ đợi chúng ta. Cho dù chỉ có một phần khả năng thì hắn sẽ không rời đi. Chỉ khi chuyện kia xảy ra thì hắn mới tuyệt vọng như vậy.”
“Như vậy, có lẽ chính bản thân ta cũng là người đã tiếp tay gây nên điều đó.” Hứa Đức Minh lắp bắp nói. Trông ông ta như bị mất hồn lạc phách.
“Thế nhưng mọi chuyện đều đã qua. Đã một khoảng thời gian dài trôi qua rồi nên Hứa Mặc hẳn đã khôi phục lại sức khỏe rồi.” Hứa Tuyết Tuệ sợ rằng Hứa Đức Minh tiếp tục truy cứu nên chị ta vội vàng mở miệng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây