Hứa Uyển Đình giật mình, vùng vẫy tránh thoát.
“Tòa tuyên án...”
“Bồi thường chút tiền là được! Chúng ta sẽ làm thành hoãn thi hành án! Không để ngươi vào đó nữa đâu!” Tạ Băng Diễm nói, rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Nói đến chuyện này ta càng thấy tức giận! Ngươi vẫn luôn tốt vẫn luôn ưu tú như vậy! Sao Hứa Mặc có thể ác độc thế chứ? Sao lại máu lạnh đến thế? Rốt cuộc là ngươi đắc tội hắn ở đâu hả?”
Hứa Uyển Đình nghe thế, lòng lạnh như băng: “Mẹ, Hứa Mặc là con ruột của ngươi thật à?”
“Thì...” Tạ Băng Diễm nghẹn họng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây