“Được rồi! Ta hiểu ý của ngươi! Người xấu là ta! Kẻ ác cũng là ta! Con gái bảo bối và con nuôi quý giá của ngươi không sai chút nào!” Hứa Mặc nhai kẹo cao su, hững hờ mở miệng: “Bọn họ chẳng qua là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện!”
“Tiểu Mặc, ý ta không phải như vậy, ta chỉ hy vọng...”
“Ngươi còn hy vọng điều gì? Đã nói đến như vậy, ngươi còn hy vọng điều gì nữa? Hứa Đức Minh, ta hiểu ý của vợ chồng ngươi, ta cũng không ngạc nhiên chút nào! Dù bọn họ có làm gì thì cũng có thể được tha thứ! Dù ta có làm gì cũng đều là tội ác khó tha!” Hứa Mặc nhún vai, lại mỉm cười: “Giống như năm đó, lúc ta bị lôi ra khỏi giường, bị đánh đến thừa sống thiếu chết, thật ra ngươi cũng biết, chuyện đó là do Hứa Phán Đễ vu oan cho ta phải không?”
“Không…”
“Đừng nói nữa!” Hứa Mặc cười nói: “Xem ra hôm nay ta đến gặp ngươi hoàn toàn là việc làm vô nghĩa! Ta đã kỳ vọng ở ngươi những điều hoàn toàn không thực tế! Hứa Đức Minh, nhà họ Hứa tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở đây! Hôm nay ta nghiêm túc nói với ngươi, nhà họ Hứa chắc chắn sẽ xong đời!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây