Lam Nguyệt bình tĩnh đáp: “Vậy thì chờ thêm xem sao, nếu tới ngày mai mà Hải Khiếu vẫn chưa trở về thì chỉ đành để tới sau khi ra khỏi di tích rồi tình tiếp.”
Không làm vậy thì còn có thể thế nào?
Lục Nguyệt chỉ biết phàn nàn, trên thực tế một vài chính sự đều không hề làm.
Tử Nguyệt đứng bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, mặc dù có đôi khi Lam Nguyệt tính tình khư khư cố chấp, hơn nữa không phải nhiệm vụ nào được giao cũng hoàn thành, nhưng ít nhất hắn rất chịu khó hành động.
Bây giờ thấy Lục Nguyệt nhiều lần to tiếng ngay trước mặt mọi người, Tử Nguyệt bèn chủ động mở miệng: “Khổng Tước a di, hay là chúng ta thương lượng xem ngày mai tiến vào di tích thì nên làm cái gì đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây