Hắn nhìn về phía Bình Đẳng Vương và Bán Sơn: “Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Hạo, ta có thể hiểu được, nhưng hai người cũng đừng có như vậy. Các ngươi chẳng nhìn rõ điều gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta thì cũng không thích hợp, đúng không?”
Bình Đẳng Vương là một người trung niên nhìn rất uy nghiêm, lúc này, gã nghe vậy thì bình tĩnh nói: “Hầu bộ trưởng không cần phải để ý đến chúng ta, Hồng Nguyệt lui thì chúng ta tự nhiên cũng sẽ lui!”
“Vậy là tốt rồi!”
Hầu Tiêu Trần gật đầu, nhìn về phía Bán Sơn.
Bán Sơn mặc áo choàng, u lãnh nói: “Ta không ý nghĩ gì. Hầu bộ trưởng có giận thì cũng đừng trút giận vào ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây