Lý Hạo có chút xấu hổ, liếc nhìn lão sư rồi thấp giọng thì thào: “Lão sư... Hay là giao tiểu kiếm cho Tuần Dạ Nhân đi?”
Viên Thạc tức giận quát: “Ngươi quên là ai bảo vệ ngươi rồi à?”
Lý Hạo ngượng ngùng quẹt mũi, “Không, lão sư... Ta lo lắng ngài sẽ gặp nguy hiểm! Ít nhất đưa cho Tuần Dạ Nhân thì chúng ta sẽ an toàn hơn. Điều kiện của ngài... ta thấy hơi quá phận, chỉ là một thanh kiếm thôi, bình thường ta cũng chỉ xem như vật tưởng niệm, không có gì đặc biệt, lần trước khi Vương Minh đề nghị mua nó với giá mười mấy vạn, ta gần như đã thoả thuận với hắn rồi.”
Bên cạnh, Vương Minh xấu hổ tới muốn vùi đầu xuống đất, tại sao lại nói vào lúc này?
Lý Hạo lại chân thành nói tiếp: “Tuần Dạ Nhân bảo vệ người dân, cần phải huấn luyện vô số tinh anh để chống lại kẻ địch hùng mạnh! Lão sư, chúng ta yêu cầu quá nhiều đồ vật, bọn họ phải làm sao? Chúng ta là phe chính nghĩa, không phải cường đạo!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây