“Đây!”
Lý Hạo rút kiếm ra, đặt nó lên bàn!
Lưu Long sửng sốt, nhìn Lý Hạo với vẻ bất ngờ.
Lý Hạo ngây ngô cười: “Ta không tin lão đại thì còn có thể tin ai? Ta đã gia nhập đội thì ta là một thành viên trong đó! Tâm tư của lão đại đều là vì sự an toàn của ta. Ta nên biết ơn thay vì nghi ngờ bất cứ điều gì. Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, có thể là báu vật nhưng cũng có thể là không đáng một đồng... Ta bây giờ không thể sử dụng nó, giữ ở trên người chính là tự rước tai vạ... Lão đại cầm lấy, ngược lại còn phải thay ta chịu rủi ro lớn nữa là!”
Ngay khi những lời này được nói ra, Lưu Long thật sự thấy hơi cay mũi, có phần cảm động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây