Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 45: Lời mời (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng vẫn có chút không phục, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Vương Vũ.

- Thì ra vị cô nương này nhận nhầm người, vậy thì không sao, tại hạ có việc xin cáo từ trước.

Vương Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không muốn nói nhiều, gật đầu với hai người rồi quay người rời đi nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng phụ nhân trách mắng thiếu nữ:

- Bao giờ mới khiến nương bớt lo lắng đây, lớn thế này rồi mà vẫn hấp tấp như vậy. Ôi, sau này gả đi thì phải làm sao đây?

- Nương, ta không gả đâu, ta muốn…

Đợi Vương Vũ rẽ qua một góc cua thì không còn nghe thấy tiếng nói của đôi mẫu tử kia nữa, đối với sự cố nhỏ này cũng không để trong lòng, đi lên boong thuyền.

Lúc này trên boong thuyền ngoài một số thủy thủ đang bận rộn thì còn có một số hành khách trên thuyền cũng đang đi dạo hít thở không khí trên boong thuyền.

Trong đó có một đôi phu thê trẻ, hai người ăn mặc lộng lẫy. Nam tử mày rậm mắt to, thân hình vạm vỡ thắt lưng đeo một thanh trường kiếm. Nữ nhân ăn mặc như thiếu phụ, mắt to, da trắng, hai người không ngừng trò chuyện nhỏ.

Gần đôi phu thê trẻ còn có một thanh niên khoảng hai mươi bảy tám tuổi, thân hình thon dài một tay xách một gói dài hình trụ, nửa khuôn mặt bị một chiếc mặt nạ đen che khuất. Hắn dường như đang đứng bên thuyền nhìn dòng nước cuồn cuộn nhưng khóe mắt lại không ngừng nhìn lạnh lùng về phía thiếu phụ xinh đẹp kia.

Đôi phu thê trẻ cũng rõ ràng nhận ra hành động của thanh niên kia. Lão công của nàng tỏ vẻ giận dữ, dùng tay ấn vào thanh trường kiếm bên hông. Còn thiếu phụ xinh đẹp thì vẻ mặt hoảng loạn, kéo chặt cánh tay phu quân của mình, không để hắn rời khỏi mình.

Thanh niên kia ánh mắt càng không kiêng nể gì nhìn về phía thiếu phụ.

Ba người quen biết nhau, hẳn là còn có mối hiềm khích gì đó.

Vương Vũ thấy tình hình này, trong lòng lập tức có phán đoán đơn giản, không để ý đến ba người tự mình đi đến bên boong thuyền không có người, nhìn về phía bờ xa.

Đoạn sông Xích Thủy này rộng chừng ba bốn dặm, mơ hồ có thể thấy bờ bên kia toàn là cảnh đồng hoang vu, quả nhiên không có một chút khí tức của con người. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những đàn lớn không rõ là ngựa hay bò đang uống nước bên bờ.

Đoạn sông này nước đục đỏ, cuồn cuộn chảy xiết thỉnh thoảng có thể thấy từng xoáy nước lớn nhỏ xuất hiện.

Chiếc Thiết Tiễn Hào này gặp phải xoáy nước nhỏ, thân hình to lớn không chút e ngại mà nghiền nát. Gặp phải xoáy nước quá lớn lại né tránh từ xa, khiến con thuyền này luôn vững vàng tiến về phía trước.

Vương Vũ đang nhìn chăm chú thì thấy không xa trên mặt sông đột nhiên nước bắn tung tóe, có mấy thứ đen xì thò ra từ đó rồi lại chìm xuống nước trong chớp mắt.

Vương Vũ sửng sốt, vội mở to mắt nhìn kỹ.

Mặt sông một trận náo loạn, từng bóng đen thò ra hóa ra là từng con cá lớn màu đen dài nửa trượng. Con nào con nấy đều đầy răng nanh, đầu mọc sừng xoắn ốc lớn nhỏ không đều.

Những con cá kỳ lạ này vừa nổi lên mặt nước đã ùa về phía thuyền lớn nhưng chưa kịp đến gần, phía dưới thuyền lầu đột nhiên vang lên một tiếng trống.

Mật độ tên nỏ dày đặc bắn ra từ những chỗ lồi ra của thuyền lầu, chỉ trong chốc lát đã bắn chết hơn nửa số cá kỳ lạ này. Những con cá còn lại đều chui xuống nước, chỉ còn lại trên mặt nước là máu đỏ cuồn cuộn và những xác cá kỳ lạ trắng bệch.

- Đây chính là cá trên sông Xích Thủy, không hiểu đáng sợ ở chỗ nào?

Vương Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm kêu mở rộng tầm mắt.

- Những con cá sừng này chỉ là loài cá từng phổ biến nhất ở sông Xích Thủy, ngoài việc số lượng nhiều hơn và dùng sừng trên đầu húc vào con mồi thì không có gì kỳ lạ cả.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam tử khàn khàn.

Vương Vũ vội quay lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào phía sau đã xuất hiện một nam tử gầy gò khoảng bốn mươi tuổi, một thân y phục màu xám, đang mỉm cười nhìn hắn.

- Các hạ là?

Đối phương có thể đi đến gần như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện khiến trong lòng Vương Vũ có chút cảnh giác, chậm rãi hỏi:

- Công tử là một vị tiên sư phải không, tại hạ là Cao Kỳ, gia phụ Dư Bân Thiên là một đại hộ ở Thông Châu, cũng là một tiên sư. Cả đời thích kết giao với những tuấn tài trẻ tuổi trong giới tu tiên, nếu công tử không chê thì có thể đến phòng Giáp Tam trên thuyền để dùng bữa tối. Đến lúc đó còn có vài vị tiên sư khác nữa, gia phụ đã bao trọn phòng này rồi.

Nam tử gầy gò vừa nói vừa báo danh tính của mình, rồi đưa cho hắn một tấm thiệp mời.

- Thông Châu không phải là đất Ngô mà con thuyền này sẽ đến sao?

Vương Vũ nghi hoặc nhận lấy thiệp mời xem xét, thấy bên ngoài dán đầy giấy bạc. Một mặt in chữ Dư màu bạc, mặt kia thì có vẻ như mới viết hai chữ Giáp Tam màu đen.

- Chẳng lẽ đây là buổi giao lưu của các tu sĩ mà Xung Vân đạo nhân đã nói trong sổ tay?

- Đồng đạo đã mời thì Vương mỗ sẽ tham gia.

Vương Vũ cầm thiệp mời, không biết nghĩ đến điều gì, bình tĩnh gật đầu.

Nam tử gầy gò thấy Vương Vũ nhận lời mời, lại khách sáo thêm vài câu nữa rồi rời đi.

Vương Vũ không còn tâm trạng ở lại nữa định quay về phòng của mình nhưng trước khi rời khỏi boong thuyền hắn vẫn thấy đôi phu phụ trẻ và chàng thanh niên xách theo gói đồ dài vẫn đang giằng co.

Trở về phòng đơn, Vương Vũ luyện tập bốn thức của Tứ Thú Đồ, mãi đến tối mới rời khỏi phòng, đến phòng Giáp Tam ở tầng cao nhất của thuyền lầu.

Trước cửa phòng này, hai tráng hán mặc đồ bó sát đang đứng canh thấy Vương Vũ cầm thiệp mời đi tới, lập tức cúi người mở cửa phòng.

Vương Vũ từ từ bước vào.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️