Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 44: Lời mời (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Im lặng.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ tầng cao của thuyền lầu, tiếp đó có một người lao vút lên trực tiếp nghênh chiến với hai người đối diện, chặn họ lại giữa không trung. Người này chính là Phùng lão.

Ba người trực tiếp đối đầu và trò chuyện trên không trung.

Siêu tần…

Vương Vũ thầm niệm trong lòng, ngũ quan được khuếch đại vô số lần mọi thứ xung quanh trở nên chậm chạp lạ thường. Sau khi tập trung toàn bộ tinh thần nhìn về phía ba người trên không trung, trong tai dần dần truyền đến những lời nói rõ ràng.

- Không được, đã mua vé lên thuyền rồi, vậy tức là khách của Bách Trân Các chúng ta, tuyệt đối không thể để người ngoài tùy tiện lên thuyền lục soát được.

Phùng lão lạnh lùng nói.

- Đạo hữu chẳng lẽ thật sự không nể mặt Hoàng gia chúng ta sao, chỉ cần bắt được người cần bắt sẽ lập tức rời khỏi con thuyền này, tuyệt đối không quấy nhiễu những người khác.

Đối diện là một nam tử trung niên mặc áo giáp cau mày nói, rõ ràng rất kiêng dè Phùng lão.

- Hắc hắc, nếu là chuyện cá nhân sao lão phu lại không nể mặt Hoàng gia nhưng với tư cách là hộ pháp của con thuyền này, nếu để các ngươi phá vỡ quy củ, chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng của Bách Trân Các sao. Trách nhiệm lớn như vậy, lão phu không gánh nổi.

Phùng lão cười hắc hắc một tiếng, cứng rắn đáp trả.

- Cho dù Bách Trân Các các hạ thế lực lớn nhưng nơi đây vẫn thuộc quyền quản lý của thành Hoàng Thạch. Các hạ làm như vậy chẳng phải là quá đáng sao?

Bên cạnh, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo dài trắng không nhịn được xen vào.

- Thế nào?Bách Trân Các chúng ta vẫn luôn như vậy chẳng lẽ Hoàng gia các ngươi mới biết sao. Nếu không muốn giao dịch với Bách Trân Các, ta có thể báo lên trên đóng cửa chi nhánh tại thành Hoàng Thạch, đồng thời pháp thuyền cũng không đến đây nữa.

Phùng lão hừ một tiếng, không khách sáo nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người đối diện vô cùng khó coi. Sau một hồi thì thầm, cuối cùng chỉ đành tức giận phất tay áo bỏ đi quay người bay về phía bến thuyền.

Vương Vũ vừa nghe lén cuộc trò chuyện của ba người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm kêu một tiếng.

- May quá.

Mặc dù hắn vẫn chưa thể xác định được hai tu tiên giả của Hoàng gia này có phải nhắm vào mình không nhưng bọn họ không lên được thuyền đã là chuyện tốt nhất rồi.

Vé thuyền hao tốn bảy viên linh thạch, quả thực cũng đáng!

Lúc này, Phùng lão đã bay trở lại tầng cao nhất của thuyền lầu. Chiếc thuyền lớn dọc theo dòng sông nhanh chóng bay đi, không bao lâu đã bỏ lại bến thuyền phía xa.

Vương Vũ giải trừ siêu tần đồng bộ rời khỏi boong thuyền đi dọc theo hành lang về phòng riêng của mình.

Trong bảy tám ngày tiếp theo, Vương Vũ ở trong phòng của mình nghiêm túc tu luyện. Không có linh thạch hỗ trợ mà chỉ dựa vào một bình âm linh khí không nhiều, hiệu suất hấp thụ linh khí giảm mạnh. Hắn chỉ đành tu luyện bốn thức của Tứ Thú Đồ và học pháp thuật mới.

So với việc tu luyện Âm Thủy Công chậm chạp, hắn rõ ràng cảm thấy thể xác của mình còn có thể tăng cường hơn nữa. Thậm chí mỗi lần tu luyện sau đều bắt đầu mơ hồ cảm thấy mạch máu có chút kích động. Dường như rất giống với dấu hiệu trước khi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh mà Xung Vân đạo nhân đã kể. Điều này càng khiến Vương Vũ càng chuyên tâm tu luyện công pháp Luyện Thể này.

Tốc độ lĩnh ngộ pháp thuật mới Tụ Thủy gần bằng Huỳnh Hỏa nhưng độ khó ngưng tụ ấn ký pháp thuật lại vượt xa Huỳnh Hỏa Thuật, bảy tám ngày trôi qua mà không ngưng tụ thành công một lần nào.

Điều này khiến Vương Vũ có chút buồn bực, một ngày nọ, hắn cuối cùng cũng mở cửa phòng, chuẩn bị ra boong thuyền hít thở không khí.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, “Kẽo kẹt cánh cửa đối diện hành lang cũng vừa mở ra.

Từ bên trong nhảy ra một thiếu nữ mặc áo xanh, khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặt tròn, mắt to. Tay cầm một nắm đồ ăn vặt hạt dẻ, không ngừng nhét vào miệng, miệng phồng lên như sóc.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Vương Vũ nhưng lại hét lên một tiếng.

- Đại ca.

Nàng như thấy ma, ném đồ ăn vặt trong tay quay người chạy về phía cánh cửa sau lưng.

- Nương, nhanh nhanh ra ngoài, ta nhìn thấy đại ca rồi. Thật đấy, ngay bên ngoài cửa.

Giọng nói của thiếu nữ mơ hồ truyền ra từ sau cánh cửa, Vương Vũ đứng bên ngân ngơ không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Cầm Nhi, đại ca của ngươi sao có thể ở bên ngoài được, có phải hoa mắt rồi không?

Giọng nói mềm mại truyền ra từ căn phòng đối diện, ngay sau đó một phụ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi lăm sáu tuổi, cùng thiếu nữ mặc áo xanh đi ra ngoài.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Vũ đôi mắt đẹp mở to hơn một chút nhưng ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó, trên mặt lại lộ ra một chút nụ cười khổ:

- Nha đầu này, vị công tử này chỉ có vài phần giống đại ca của ngươi thôi, sao lại là đại ca được. Mau xin lỗi đi, vừa rồi chắc đã làm kinh động đến vị công tử này.

Mỹ phụ nhân trách mắng nữ nhi của mình hai câu, rồi nói với Vương Vũ.

- Người xem mũi, miệng, còn có mắt, giống hệt đại ca, sao chỉ có năm sáu phần, ít nhất cũng phải có bảy tám phần giống chỉ là cao hơn một chút, nếu không thì sao ta có thể nhìn nhầm được.

Lúc này, thiếu nữ mặc áo xanh cũng phát hiện ra mình đã nhận nhầm người.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️