Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 42: Thiết tiễn hào (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đây chính là Huỳnh Hỏa Thuật do mình thi triển!

Vương Vũ mở to mắt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mặt, đầu ngón tay lại không cảm thấy chút nóng nào, đồng thời pháp lực trong cơ thể cũng đột nhiên giảm đi không ít.

Thì ra thuật này tiêu hao pháp lực nhiều hơn dự kiến, với tu vi Luyện Khí tầng hai của hắn, ước chừng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển năm sáu lần, nhưng chỉ là một ngọn lửa nhỏ uy lực chắc cũng không đáng để kỳ vọng quá nhiều.

Vương Vũ nghĩ như vậy, hắn phồng má dùng sức thổi một hơi về phía ngọn lửa.

- Phù!

Ngọn lửa trên đầu ngón tay lay động, nhưng không bị thổi tắt dễ dàng.

Ngón tay hắn lại khẽ nhúc nhích, ngọn lửa cũng theo đó lay động vài cái, dường như có một loại cảm ứng vô hình nào đó với ngón tay.

Vương Vũ gật đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên một chiếc ghế gỗ cũ nát. Ngón tay búng nhẹ, ngọn lửa bắn ra, hóa thành một điểm sáng đỏ rơi xuống chiếc ghế gỗ.

- Phụt!

Ghế gỗ lập tức bốc cháy dữ dội biến thành một đống lửa lớn. Chỉ sau vài tức ngọn lửa biến mất, chỉ còn lại một đống tro tàn đen kịt.

Dấu ấn pháp văn trong thức hải cũng lóe lên rồi biến mất.

Vương Vũ há hốc mồm, ngây người ra một lúc lâu.

Đây là uy lực mà ngọn lửa nhỏ nên có sao?

Hắn không dám tin nhảy xuống giường, đi đến trước đống tro tàn đen, dùng mũi chân cào vài cái. Sau khi xác nhận không lầm, hắn cảm thấy như thường thức của mình bị lật đổ.

Vương Vũ nhanh bước ra sân, ánh mắt lướt qua một vòng, rồi tìm được mục tiêu mới, một thanh sắt gỉ sét cắm xiên trong đất gần đó.

Hắn đơn thủ kết ấn, niệm chú, không ngoài dự đoán, hai lần thi triển pháp thuật đều thất bại, khiến hắn nghiến răng một hồi, nhưng lần thứ ba cuối cùng cũng ngưng tụ thành công dấu ấn pháp thuật.

Ngọn lửa lại xuất hiện trước mặt hắn, được ngón tay điểm nhẹ, liền nhẹ nhàng rơi xuống thanh sắt.

- Phừng

Ngọn lửa lại bùng lên dữ dội, dưới ánh mắt của hắn, thanh sắt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, mềm nhão ra, cuối cùng khi ngọn lửa biến mất chỉ còn lại một vũng sắt nóng chảy màu đỏ rực.

Vương Vũ chỉ tiến lại gần hai bước đã cảm thấy từng đợt nóng rực phả vào mặt, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Huỳnh Hỏa Thuật này vốn không phải lửa bình thường mà là ngọn lửa cực nóng có thể nung chảy kim loại, điều này không giống với những gì được miêu tả trong pháp thuật Nhập môn.

Hay là tất cả các loại pháp thuật nhỏ đều có uy lực như vậy?

Trong lòng Vương Vũ có chút nghi ngờ.

Hắn muốn tiếp tục thử nghiệm pháp thuật Huỳnh Hỏa Thuật nhưng tiếc là lần sau lại thất bại, trong cơ thể hắn đã không còn nhiều pháp lực, đành phải quay về phòng ngồi thiền thổ nạp, khôi phục lại trước.

Vài ngày sau đó, Vương Vũ liên tục luyện tập thuật Huỳnh Hỏa Thuật.

Hắn phát hiện sau khi lần đầu tiên ngưng tụ dấu ấn pháp thuật thành công, xác suất thành công của những lần thi triển sau đó lập tức tăng lên rất nhiều, cơ bản cứ hai ba lần thì sẽ thành công một lần. Hơn nữa, ngay cả khi thi triển thất bại, phản phệ cũng không đau đớn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngày càng nhẹ nhàng hơn, cứ như thể thần thức đang dần thích nghi với sự phản phệ của pháp thuật này.

Trong khoảng thời gian này, hắn còn thử thi triển Huỳnh Hỏa Thuật lên các mục tiêu khác nhau, thậm chí còn cố gắng kết hợp nó vào thực chiến, mới phát hiện ra rằng mặc dù Huỳnh Hỏa Thuật có uy lực kinh người, nhưng lại bay chậm, khoảng cách cũng có hạn, dùng hết sức cũng chỉ có thể bắn ra xa khoảng một trượng, rất dễ bị đối phương né tránh.

Mặc dù Huỳnh Hỏa Thuật có những khuyết điểm này, nhưng với tư cách là pháp thuật đầu tiên học được, Vương Vũ cũng rất hài lòng.

Việc tiếp theo cần làm là nắm vững pháp thuật này thành thạo hơn và nhanh chóng học thêm hai pháp thuật khác. Như vậy, nắm giữ ba loại pháp thuật nhỏ, hắn cũng có thể coi là một "tu sĩ giả" rồi.

Điều này khiến hắn tràn đầy mong đợi đối với hai loại pháp thuật nhỏ còn lại.

Nhưng vào một ngày nọ, khi hắn đang ngồi thiền thổ nạp trên giường, thì từ trong phòng truyền đến tiếng kêu khe khẽ, chói tai dị thường.

Hắn giật mình, vội vàng quay người chạy vào trong phòng, thấy trên một gói đồ đặt ở đầu giường, một con hạc giấy màu xanh đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, lượn lờ trên không trung.

Chưa kịp để Vương Vũ phản ứng, hạc giấy đã bay vút ra ngoài, nhưng hắn nhanh tay l mắt tóm gọn nó trong tay, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm hỏng nó.

Đến giờ lên thuyền rồi!

Vương Vũ mừng rỡ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hắn vội vàng lấy một sợi tơ bình thường từ trong gói đồ ở đầu giường ra, nhanh chóng quấn chặt con hạc giấy lại, đầu dây còn lại thì buộc vào cổ tay, sau đó mới thả con hạc giấy ra, khiến nó chỉ có thể bay lượn trong phạm vi một trượng xung quanh mình.

Sau đó, hắn đeo gói đồ lên lưng, lại lấy một đao một kiếm từ dưới gầm giường ra, thanh kiếm mềm được dùng làm thắt lưng quấn quanh eo, trường đao thì được cắm vào một vỏ đao màu đen, rồi hăm hở chạy ra khỏi phòng, thẳng tiến đến chiếc xe ngựa gần đó.

Cách cửa phía Tây thành Hoàng Thạch hơn hai mươi dặm, bên cạnh một con sông rộng lớn, một chiếc thuyền lớn dài bảy tám mươi trượng đang neo đậu bên cạnh một bến thuyền trông có vẻ đơn sơ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️