Trong phòng trọ.
Trên bàn có một viên tinh thạch trắng, quyển Pháp Thuật Nhập Môn mỏng tang, con hạc giấy xanh và ba linh vật thiên phú mang theo linh văn pháp thuật.
- Đây là linh thạch, theo như ghi chép trong sổ tay của Xung Vân đạo nhân, linh thạch là tiền tệ của giới tu tiên. Bên trong chứa đựng linh khí tinh thuần của trời đất vậy chẳng phải có thể trực tiếp hấp thụ để tu luyện sao.
Vương Vũ cầm viên tinh thạch cỡ ngón út, lật qua lật lại xem kỹ mấy lần. Bề mặt tinh thạch nhẵn nhụi lạ thường trong suốt, ẩn hiện những tia sáng trắng lưu chuyển bất định.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đặt linh thạch vào đan điền, nhắm mắt lại thả thần thức ra, thầm vận chuyển tầng thứ nhất của Âm Thủy Công.
Theo cảm ứng của hắn khi tu luyện nếu như linh khí trời đất bình chỉ là những điểm sáng lưa thưa đủ màu. Mà linh khí từ linh thạch được công pháp hấp dẫn ra chính là những luồng sương mù trắng đục, không chỉ khiến cơ thể mát lạnh hơn nhiều khi hít vào mà còn dễ dàng thông qua Âm Thủy Công rót vào Chủng Linh hơn.
Linh khí trong linh thạch quả nhiên có thể hỗ trợ tu luyện!
Gần một nén nhang sau, Vương Vũ mở mắt ra vẻ mặt mừng rỡ.
Dùng linh thạch này để tu luyện Âm Thủy Công, hiệu quả cao hơn bình thường rất nhiều. Mới chỉ lúc này đã bằng nhiều ngày tu luyện, hiệu quả hỗ trợ còn cao hơn cả âm linh khí.
Nếu có đủ linh thạch hỗ trợ tu luyện, chưa đến một tháng hắn là có thể tu luyện Âm Thủy Công tầng hai rồi.
Lạ thật, sao trước đây Xung Vân đạo nhân không nói cho hắn biết cách này, hay là linh thạch quá trân quý, Xung Vân đạo nhân cũng không có nhiều linh thạch dư thừa.
Vương Vũ suy nghĩ nhìn khối linh thạch trong tay, lại phát hiện gần một nửa tia sáng trắng bên trong đã biến mất trở nên trong suốt, ước chừng chỉ dùng thêm một lần nữa là linh khí bên trong sẽ mất hết.
Vương Vũ có chút tiếc nuối đành phải cất linh thạch đi, trước tiên ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Nửa ngày sau, hắn cảm thấy tinh thần đã hồi phục không ít mới đứng dậy cầm con hạc giấy xanh trên tay nghiên cứu. Hắn chợt phát hiện ngoài những đường vân như máu trên cánh thì nó không khác gì con hạc giấy bình thường.
Thứ này giá trị bảy khối linh thạch, Vương Vũ tất nhiên không dám mở ra nghiên cứu, đành phải đặt vật này xuống lại cầm quyển Pháp Thuật Nhập Môn lên xem kỹ.
Chỉ mười mấy trang sách, hắn chỉ mất nửa canh giờ là xem xong, lúc lật đến trang cuối cùng trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh.
Pháp Thuật Nhập Môn kể lại những điều vô cùng đơn giản nhưng lại giúp hắn hiểu được cách học pháp thuật.
Theo như sách kể, học pháp thuật thật ra chính là một quá trình lĩnh ngộ linh văn pháp thuật, sau đó lại thiền định trong thần thức hải.
Theo như sách nói, linh văn pháp thuật thiền định trong thần thức hải của tu tiên giả, thường được gọi là dấu ấn pháp thuật. Bản thân chỉ cần dựa vào khẩu quyết tương ứng để thiền định trong thần thức hải, là có thể tạo nên sự cộng hưởng với pháp lực của bản thân thi triển ra pháp thuật tương ứng.
Vì vậy, sách đặc biệt chỉ ra hai điểm khó khăn khi học pháp thuật, một là lĩnh ngộ linh văn pháp thuật, hai là thiền định dấu ấn pháp thuật.
Sách kể rằng, người có thiên phú linh cảm cao lĩnh ngộ pháp văn sẽ nhanh gấp đôi nhưng người có ngộ tính hơn người, tốc độ lĩnh ngộ cũng kinh người không kém.
Còn về phần thiền định dấu ấn pháp thuật, chủ yếu xem tu tiên giả có thể khống chế thần thức của mình mạnh yếu ra sao. Tất nhiên một số yếu tố khác cũng có thể ảnh hưởng đến việc thiền định dấu ấn pháp thuật. Ví dụ như độ phức tạp của pháp văn, mức độ phù hợp giữa công pháp tu luyện và pháp văn, thuộc tính linh căn của bản thân thậm chí một số điều kiện thiên thời địa lợi vân vân.
Nhưng nói chung, việc khống chế thần thức mạnh yếu mới là yếu tố ảnh hưởng chính đến việc thiền định dấu ấn pháp thuật.
Trong sách Pháp Thuật Nhập Môn còn giới thiệu sơ lược về cách phân chia cấp bậc pháp thuật.
Pháp thuật được tạo thành từ sáu linh văn trở xuống, dấu ấn pháp thuật thiền định đơn giản. Phần lớn đều không có uy lực gì đáng kể, giống như trò ảo thuật của người phàm, vì vậy được gọi chung là thuật vặt.
Pháp thuật được tạo thành từ sáu linh văn trở lên, đối với tu tiên giả khác đã có tính uy hiếp cũng là pháp thuật thực chiến mà tu tiên giả Luyện Khí kỳ có thể nắm giữ, vì vậy được gọi là pháp thuật nhập giai.
Về pháp thuật cấp cao hơn, Pháp Thuật Nhập Môn không đề cập nhiều, chỉ nói rằng pháp thuật cấp cao hơn cần pháp lực quá kinh người. Bình thường chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới có thể khống chế, thần thức hải của tu tiên giả Luyện Khí Kỳ bình thường không đủ để chứa đựng dấu ấn pháp thuật cấp cao.
Vương Vũ đoán rằng, pháp thuật cấp cao hơn có lẽ là pháp thuật phức tạp hơn được tạo thành từ nhiều linh văn hơn. Xem ra muốn học được pháp thuật lợi hại, trước tiên phải học được cách nắm giữ nhiều linh văn cơ bản.
Nhưng đáng tiếc, ngoài linh văn văn vân trên Bạch Vân Kinh trước đây, hắn thực sự tiếp xúc với rất ít linh văn, xem ra sau này có cơ hội phải sưu tầm nhiều hơn.
Vương Vũ nghĩ đến đây, đặt Pháp Thuật Nhập Môn lên bàn, cầm lấy tấm da thú màu đỏ kia đưa thần thức vào trong.
Huỳnh Hỏa Thuật chính là pháp thuật mà trước đây Thanh Phong đã thi triển, đương nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên để hắn nghiên cứu.
Trong cảm ứng của hắn, năm linh văn màu đỏ tươi phân bố ở trung tâm tấm da thú. Mỗi linh văn đều không ngừng biến đổi lay động, giữa chúng còn có những sợi tơ đỏ không liên kết với nhau. Trông như những sinh vật sống, căn bản không thể nhìn rõ toàn bộ hình dạng của linh văn đồ.
Vương Vũ đã từng có kinh nghiệm lĩnh ngộ vân văn, không cảm thấy quá kỳ lạ. Ngược lại tập trung thần thức nhìn chằm chằm một trong năm linh văn màu đỏ, từ từ cảm nhận sự biến đổi của nó…
Nhưng một lát sau, Vương Vũ thu hồi thần thức khỏi tấm da thú màu đỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Quản sự Bách Trân Các không nói bừa, linh văn pháp thuật của Huỳnh Hỏa Thuật, độ khó lĩnh ngộ vượt xa vân văn trên Bạch Vân Kinh.
Trước đây khi lĩnh ngộ vân văn, mặc dù hắn cũng cần phải dành thời gian để từ từ lĩnh ngộ nhưng ít nhất vẫn có thể lĩnh ngộ được. Nhưng linh văn pháp thuật trên tấm da thú này, chỉ cần lĩnh ngộ hơi lâu một chút sẽ xuất hiện cảm giác chóng mặt hoa mắt, nghiêm trọng hơn thậm chí còn muốn nôn mửa, căn bản không thể tiếp tục lĩnh ngộ bình thường được.
Pháp thuật đơn giản mà khó lĩnh ngộ đến vậy sao?
Là do ngộ tính linh cảm của hắn quá thấp hay là Pháp thuật nguyên bản vốn đã khó lĩnh ngộ đến vậy?