Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 35: Thành hoàng thạch (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nam tử trung niên cười tươi thu ba lá bùa lại, quay người lấy từ quầy hàng phía sau ra hai khối tinh thạch màu trắng hình thanh dài bằng ngón tay cái và một con hạc giấy màu xanh.

- Đây là vé thuyền?

Vương Vũ nhận đồ, nhìn con hạc giấy không khỏi có chút mơ hồ.

- Không sai, đây chính là vé thuyền. Trong vòng một tháng, đạo hữu không được rời khỏi phạm vi trăm dặm thành Hoàng Thạch. Đến lúc đó, con hạc giấy sẽ chỉ dẫn đạo hữu đến chỗ pháp thuyền, phải đến đó trong vòng nửa ngày, pháp thuyền sẽ không đợi lâu đâu.

Nam tử giải thích hai câu.

Mặc dù trong lòng Vương Vũ vẫn còn chút nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ đã hiểu.

- Đạo hữu đã đến cửa hàng chúng ta, không muốn mua thêm thứ gì khác sao, chẳng hạn như pháp khí hoặc pháp thuật?

Nam tử nhiệt tình tiếp tục chào hàng.

- Nơi này còn có pháp khí và bí tịch pháp thuật?

Vương Vũ nghe vậy sửng sốt.

- Tất nhiên, tuy rằng không có công pháp bí tịch để tu luyện chính thức nhưng vẫn có một hai pháp khí Luyện Khí Kỳ và vài loại thuật phù thông dụng.

- Có những loại thuật phù nào nào?

Vương Vũ có chút động lòng.

- Đạo hữu chờ một chút, ta tìm thử xem. Ồ, nơi này ít người ghé qua, đạo hữu xem mấy loại thuật phù này đi…

Nam tử lẩm bẩm, quay người lục lọi trên giá hàng một hồi.

- Tìm thấy rồi, chính là ba loại thuật phù này, đạo hữu xem thử.

Nam tử khẽ kêu lên cuối cùng cũng tìm được ba món đồ trong đống đồ lộn xộn trên giá hàng, đặt trước mặt Vương Vũ.

Vương Vũ nhìn lại là một chiếc sừng ngắn màu trắng, một tấm da thú màu đỏ và một mảnh xương nhỏ màu xanh.

- Chắc đạo hữu cũng biết, pháp thuật trên thiên địa vốn dĩ đều xuất phát từ thiên địa. Ba món đồ này chính là những vật phẩm mang theo linh văn pháp thuật, là linh vật thiên phú trên người yêu thú cấp thấp. Chúng tương ứng với ba loại pháp thuật Điện Quang, Huỳnh Hỏa và Tụ Thủy. Chỉ cần dùng thần thức từ từ cảm ngộ ba thứ này là có thể học được ba loại pháp thuật này, hơn nữa còn là pháp thuật nguyên bản chưa từng được chỉnh sửa.

Nam tử chỉ vào ba món đồ, nhiệt tình giới thiệu với Vương Vũ.

- Pháp thuật nguyên bản?

Vương Vũ nhìn những món đồ trên quầy hàng, lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Ha ha, mặc dù so với pháp thuật thông thường, việc cảm ngộ pháp thuật từ loại linh vật thiên phú này có khó khăn hơn một chút. Nhưng một khi cảm ngộ được thì chứng tỏ ngộ tính của đạo hữu tuyệt luân, thông minh hơn người. Các tông môn lớn cũng sẽ tranh nhau thu nhận đạo hữu nhập môn, hơn nữa giá cả của chúng lại rẻ hơn điển tịch pháp thuật rất nhiều, rất phù hợp với đạo hữu.

Nam nhân ngượng ngùng giải thích vài câu.

- Nói như vậy, loại pháp thuật nguyên bản này rất khó cảm ngộ, không biết giá cả thế nào?

- Các hạ cũng biết trên người ta căn bản không có bao nhiêu linh thạch.

Trong lòng Vương Vũ suy nghĩ sau đó từ từ hỏi.

- Giá cả dễ nói, thế này đi. Ta có thể bán những thứ này cho đạo hữu với giá hai khối linh thạch một món, thế nào, coi như bán lỗ vốn vậy.

Nam tử trả lời rất sảng khoái.

- Hai khối linh thạch... Vậy ta muốn tấm da thú này.

Vương Vũ nghe giá cả thì mừng thầm trong lòng, móc ra hai khối linh thạch vừa mới có được đặt lên quầy hàng. Sau đó thuận tay cầm tấm da thú màu đỏ thả thần thức vào trong cảm ứng. Trong tấm da thú mơ hồ có năm linh văn màu đỏ tươi tạo thành một hình ảnh hoàn chỉnh thoắt ẩn thoắt hiện, chắc hẳn không phải hàng giả.

- Đạo hữu không cân nhắc lấy hai món đồ kia luôn sao?

- Nói thật giá rẻ như vậy, ngay cả đến những nơi khác cũng khó mà tìm được, bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu. Nếu đạo hữu muốn mua hết, ta sẽ tặng kèm một quyển sách nhập môn pháp thuật cơ bản. Quyển sách này tuy đơn giản một chút nhưng đạo hữu xem để đối chiếu với những gì mình học, cũng chẳng có hại gì.

Nam tử tươi cười khuyên nhủ, lại từ dưới quầy hàng lấy ra một quyển sách mỏng dơ dáy, chỉ có mười mấy trang. Trên bìa màu trắng quả nhiên viết bốn chữ nhỏ Pháp thuật nhập môn.

Pháp thuật nhập môn ư?

- Ta cũng muốn mua thật nhưng trên người thật sự không còn linh thạch.

Vương Vũ cầm quyển sách tùy tiện lật hai trang, lắc đầu.

- Đạo hữu nghĩ xem trên người còn có thứ gì có thể trao đổi được không? Ví dụ như các loại phù chú khác, bí kíp công pháp, linh tài luyện khí, vật liệu yêu thú các loại. Đạo hữu cứ yên tâm, Bách Trân Các là cửa hàng lâu đời truyền thừa hàng trăm năm, uy tín danh tiếng là thứ coi trọng nhất, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng ra ngoài.

Nam tử dụ dỗ nói.

- Vật liệu luyện khí cũng thu mua sao. Vậy xem thử thứ này có thể đổi được bao nhiêu linh thạch.

Vương Vũ nhìn hai món đồ khác trên quầy hàng, quả thực có chút không nỡ, suy nghĩ một hồi rồi từ trong bọc sau lưng lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ đưa cho đối phương.

Chính là chiếc hộp sắt mà Xung Vân đạo nhân phong ấn một kích đạo kiếm quang, chém giết thành chủ thành Hoàng Thạch. Chất liệu giống hệt với chiếc khiên nhỏ, đao kiếm sắc bén chém trúng cũng không để lại dấu vết. Ở trong giới tu tiên hẳn có chút giá trị.

- Đây là hộp sắt luyện từ Thiết Tinh! Chậc chậc, thủ pháp luyện chế thô sơ, khá đáng tiếc. Bản thân chiếc hộp không đáng giá nhưng Thiết Tinh lại là vật liệu luyện khí mà tu tiên giả chúng ta dùng nhiều nhất. Một khối lớn như vậy cũng khó tìm, ta có thể đưa ra giá mười bốn khối linh thạch. Như vậy đạo hữu không chỉ có thể đổi được hai loại pháp thuật còn lại mà còn dư được mười khối linh thạch.

Nam tử vừa nhìn thấy hộp sắt lập tức hai mắt sáng lên, nhận lấy vuốt ve vài lần lại cân nhắc trọng lượng, lập tức ra giá.

- Được.

Vương Vũ thầm ghi nhớ hai chữ Thiết Tinh, đồng ý ngay.

Còn chiếc khiên nhỏ được làm từ Thiết Tinh kia, cho dù đối phương có nói hay đến mấy hắn cũng sẽ không lấy ra.

Nam tử cất hộp sắt đi, lại tìm mười khối linh thạch đưa cho Vương Vũ.

Vương Vũ cẩn thận cất linh thạch, sách và hai món đồ trên quầy hàng, kiểm tra sơ qua rồi quay người định rời khỏi cửa hàng.

Lúc này, nam tử ở phía sau cười tủm tỉm dặn dò đôi câu.

- Đạo hữu, ta quên nói rồi. Ba món thiên phú linh vật của yêu thú này bán rẻ như vậy là vì chúng đã lấy ra khỏi cơ thể yêu thú quá lâu. Lúc trước lại không ngâm trong linh dịch tử tế nên linh văn trên đó sẽ không tồn tại được lâu. Trong vòng một năm đạo hữu phải lĩnh ngộ được pháp thuật bên trong, tránh trường hợp linh văn trên đó biến mất hoặc bị khuyết. Nhưng đạo hữu cũng không thiệt thòi, giá như vậy quả thực là rẻ đến mức không thể rẻ hơn.

Đi đến cửa, Vương Vũ khựng lại, trong lòng thầm mắng một câu gian thương, không ngoảnh đầu lại rời khỏi cửa hàng.

- Lại thêm một tiểu tử muốn rời khỏi đây, không biết có thể đi được bao xa trên con đường này?

- Ba món đồ sắp hết hạn cuối cùng cũng bán được rồi. Nếu thật sự đọng lại trong tay đến lúc khảo hạch sẽ rất khó coi, mong sớm ngày rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nam tử trung niên lẩm bẩm hai câu, lại từ từ lau chùi chiếc đèn bằng đồng trong tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️