Tinh Lộ Tiên Tung

Chương 24: Trận chiến đầu tiên

Chương Trước Chương Tiếp

Là người lớn lên ở đô thị hiện đại, Vương Vũ chưa từng gặp cảnh nguy hiểm như thế này. Trong lòng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, tay phải nắm chặt thanh kiếm sắt nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cây nỏ sắt nhỏ trong tay tên cầm đầu bịt mặt, trên đó còn có một mũi tên chưa bắn ra.

Ba tên bịt mặt khác, hai tên cầm đao dài, một tên cầm trường thương.

Điều khiến hắn hơi an tâm là mặc dù vai trái bị thương nặng, máu chảy đầm đìa nhưng không đau như hắn tưởng tượng, hẳn là không thương đến gân cốt, coi như là trong cái rủi có cái may.

Vấn đề hiện tại là, một người chỉ luyện kiếm pháp vài ngày như hắn, làm sao để giữ mạng trước mấy tên hung đồ này?

May mắn thay, thân thể này không phải của hắn, cho dù thật sự bị thương chí mạng thì bản thể ở Lam Tinh cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nghĩ vậy, dũng khí trong lòng Vương Vũ tăng thêm không ít, trong đầu bắt đầu cố gắng nhớ lại từng chiêu thức của kiếm pháp Liệt Phong.

- Cẩn thận, tiểu tử này chạy nhanh như vậy, có lẽ không phải là đạo đồng bình thường.

Tên bịt mặt cầm nỏ, nhìn chằm chằm Vương Vũ có chiều cao vượt trội so với những đứa trẻ cùng tuổi, lạnh lùng nói một câu. Sau đó chỉ mũi nỏ về phía trước, mũi tên cuối cùng bắn ra lao thẳng về phía mặt Vương Vũ.

Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt cầm đao bên cạnh cũng vung vũ khí xông lên. Chỉ có tên bịt mặt cầm trường thương là không ra tay, ngược lại liên tục lùi lại mười mấy bước, chặn hết đường xuống núi.

Cạch.

Vương Vũ giơ thanh kiếm sắt trong tay chắn ngang mặt, đánh bay mũi tên bắn tới. Sau đó khom người, không để ý đến hai tên bịt mặt cầm đao xông tới, ngược lại lao về phía tên cầm đầu.

- Muốn chết sao!

Tên cầm đầu bịt mặt sửng sốt, sau đó nổi giận. Nhưng chưa kịp lắp thêm tên, đành phải ném cây nỏ sắt trong tay đi, rút hai thanh đoản đao tên hông nghênh chiến với thiếu niên xông đang tới.

- Chiêu thứ nhất!

Vương Vũ hét lớn một tiếng, tự cổ vũ mình, hai chân đạp mạnh, thanh kiếm sắt trong tay đâm về phía trước. Thân hình trong nháy mắt tăng tốc gấp bội, như cơn gió dữ lao đến trước mặt đối thủ.

Hắn rất rõ ràng, lần này có bảo toàn được tính mạng hay không, chỉ cần xem có thể đánh úp bất ngờ hạ gục người trước mặt hay không vì thế chiêu này đương nhiên phải dùng hết toàn bộ sức lực.

Tên cầm đầu bịt mặt chỉ thấy trước mắt gió mạnh thổi qua, kiếm quang đã đến trước mặt. Hắn lập tức kinh hãi biến sắc, đành phải vung hai thanh đoản đao bắt chéo trước người.

- Ầm.

Một tiếng.

Hai tay tên cầm đầu bịt mặt nóng ran, hai thanh đoản đao như va phải búa sắt, văng khỏi tay. Sau đó ngực nóng lên, thanh kiếm sắt không chút cản trở đâm vào khiến hắn phải lùi lại năm sáu bước, bị ghim chặt vào thân cây to phía sau.

- Ngươi…

Tên cầm đầu bịt mặt không tin nổi những gì mình gặp phải, chỉ miễn cưỡng thốt ra một chữ thì đã bị Vương Vũ dùng sức rút thanh kiếm sắt ra khỏi cơ thể. Hắn thuận tay vung kiếm lướt qua cổ tên này.

Tên cầm đầu bịt mặt máu tuôn như suối ở cổ và ngực, cả người mềm nhũn ngã gục dưới gốc cây to.

Vương Vũ hít một hơi thật sâu, một tay cầm kiếm, quay người đối mặt với hai tên bịt mặt cầm đao xông tới.

Lần đầu tiên giết người khiến tim hắn đập thình thịch, mặt tái nhợt nhưng trong lòng lại có chút phấn khích, nhất thời nỗi sợ hãi biến mất không còn dấu vết.

- Tiểu tử thối, ngươi đã làm gì?

- Lý huynh không sao chứ, không thể chết như vậy được.

Hai tên bịt mặt cầm đao chứng kiến cảnh này vừa kinh hãi vừa giận dữ. Liên tục chửi rủa nhưng bước chân không dừng lại, trái phải xông tới. Một tên hai tay cầm đao, hung hăng chém về phía đầu thiếu niên. Còn tên khác vung trường đao chém về phía eo Vương Vũ, phối hợp vô cùng ăn ý.

- Chiêu thứ tư.

Vương Vũ thấy cảnh tượng nguy hiểm này, đầu óc lại tỉnh táo hơn vài phần. Hắn lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên bước ngang sang một bên né tránh trường đao chém xuống đầu. Thanh kiếm dài trong tay quét ngang trước mặt, đỡ được trường đao chém vào eo.

- Cạch.

Trường đao và thanh kiếm sắt cùng bay lên giữa không trung. Tên bịt mặt bị đánh lùi lại hai bước còn thanh kiếm sắt của Vương Vũ chỉ còn lại một nửa.

Vương Vũ sửng sốt, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tên bịt mặt cầm đao còn lại đã nhân cơ hội này:

- Soạt.

- Soạt.

- Soạt.

Ba nhát đao hợp thành một đường, đột ngột đổi hướng tránh khỏi nửa thanh kiếm sắt, bất ngờ chém vào tay Vương Vũ.

Hắn nghiến răng, không thèm nhìn vết thương trên tay mà nghiêng ngươi, dùng vai húc thẳng vào người đối diện.

Tiếng xương cốt vỡ vụn rắc rắc vang lên.

Tên bịt mặt cầm đao hét thảm cả người như bao tải bị Vương Vũ hất bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.

- Tiền huynh, cứu mạng.

Tên bịt mặt tay kia vừa đứng vững đã nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kinh hãi biến sắc. Ngay cả vũ khí văng ra cũng không thèm nhặt, quay người chạy về phía tên bịt mặt cầm trường thương, trong miệng lớn tiếng kêu.

Vương Vũ quay người lại, không chút do dự vung hết sức cánh tay, nửa thanh kiếm sắt văng khỏi tay, hóa thành một bóng đen đâm vào lưng tên bịt mặt tay không.

Tên bịt mặt tay không đang chạy điên cuồng, thân hình khựng lại, cả người ngã sấp xuống trước mặt tên bịt mặt cầm thương. Trên lưng xuất hiện một lỗ thủng to máu thịt be bét, máu tươi tuôn ra như suối.

Lúc này, Vương Vũ mới cảm thấy đau đớn dữ dội ở cánh tay, vội vàng liếc nhìn. Hắn thấy một vết thương dài trên cánh tay, không biết sâu bao nhiêu, máu tươi đã thấm ướt nửa cánh tay.

Nhưng hắn không quan tâm đến vết thương trên tay, cố chịu đau đớn ở cánh tay và bả vai, tiện tay nhặt một thanh trường đao rơi trên mặt đất, nhìn về phía tên bịt mặt cầm trường thương còn lại.

Tên bịt mặt cầm thương có chút sợ hãi, cảm giấc như đang trong một cơn ác mộng!

Rõ ràng là bốn người bọn hắn đến truy sát một tên đạo đồng, sao trong chớp mắt chỉ còn lại một mình, thậm chí còn chưa kịp ra tay cứu viện.

Lúc này thấy Vương Vũ dữ tợn nhìn mình thì cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chân tay bủn rủn.

Tên đạo đồng này yêu nghiệt như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.

Tên bịt mặt cầm thương suy nghĩ nhanh như chớp, không nói hai lời kéo theo trường thương, cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng xuống núi.

Vương Vũ sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, một chiếc vòng bạc từ trong rừng cây bay vụt ra, xoay vòng quanh tên bịt mặt cầm thương, rồi lại bay vòng về rừng cây.

Tên bịt mặt kêu lên thảm thiết, thân thể từ thắt lưng trở xuống bị chia làm hai, ngã gục trong vũng máu.

- Ai.

Vương Vũ như đối mặt với kẻ thù mời, mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây bên cạnh.

- Hừ, dám bỏ trốn giữa trận, thật uổng công khi nuôi các ngươi nhiều năm như vậy?

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó một thanh niên mặc áo trắng cầm quạt xếp màu bạc bước ra. Trên quạt dính đầy máu, chiếc vòng bạc bay ra trước đó là do vật này biến thành.

- Các hạ thật sự muốn giết sạch không tha sao?

Vương Vũ nắm chặt thanh trường đao trong tay, lòng chùng xuống.

- Giao ra kho báu của Xung Vân lão đạo, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Ta đã lục soát chỗ ở của hắn nhưng không tìm thấy thứ gì. Ngươi tuổi còn nhỏ, lại có thân thủ như vậy, hẳn là đệ tử mới của Xung Vân chắn là biết chút gì đó nhỉ. Nếu thành thật nói cho ta biết, cũng không phải không thể tha cho ngươi một mạng.

Thanh niên áo trắng đánh giá Vương Vũ, âm trầm hỏi.

- Ta không biết gì cả.

Vương Vũ căn bản không tin lời thanh niên áo trắng nói, không chút do dự từ chối.

- Hắc hắc, vậy mà không sợ chết? Tên Thanh Phong kia trước khi chết cũng nói giống ngươi, không biết sau khi bị chặt đầu, ngươi có còn cứng rắn như vậy không.

Thanh niên áo trắng nghe vậy, giận dữ bật cười.

- Thanh Phong sư huynh, là ngươi giết!

Vương Vũ nghe lời thanh niên áo trắng nói, sắc mặt hơi đổi, thanh trường đao trong tay vung ngang trước người, trong lòng chuẩn bị liều mạng với đối phương.

Sau khi liên tiếp giết chết ba người trước đó, hắn đã có chút tin tưởng vào kiếm pháp Liệt Phong sau khi huyết mạch thức tỉnh.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt hắn đột nhiên tối sầm, trời đất quay cuồng ngã khuỵu xuống đất. Một tay chống đao, máu theo cánh tay nhỏ từng giọt xuống đất.

Không ổn rồi, mất máu quá nhiều!

Vương Vũ thầm kêu một tiếng nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, căn bản không thể đứng lên được, trong lòng chùng xuống.

Thanh niên áo trắng thấy vậy thì thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lập tức cười lớn. Hắn xoay chiếc quạt bạc trong tay rồi vung tay, chiếc quạt hóa thành một vòng tròn bạc bay về phía Vương Vũ.

Vương Vũ thấy vậy nhưng căn bản không thể đứng dậy, trong lòng như tro tàn, tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng vào thời khắc nguy cấp này, trong đầu lại vang lên giọng nói máy móc vô hồn.

- Tít, tít... Sóng tinh thần của ký chủ xuất hiện biến động dữ dội, có dấu hiệu thoát khỏi sự sống. Hệ thống hỗ trợ Thái Nguyên kích hoạt bị động…

Khoảnh khắc tiếp theo, Vương Vũ vốn không thể nhúc nhích đột nhiên lăn một vòng tại chỗ, dễ dàng tránh được chiếc vòng bạc đang rơi xuống. Vật này vẽ ra một đường cong dài, sau đó lại bay về tay thanh niên áo trắng.

Thanh niên áo trắng ngẩn ra, thu hồi chiếc quạt bạc đôi mắt hơi nheo lại.

- Hệ thống gặp trục trặc. Phát hiện năng lượng không xác định. Đang dựa vào năng lượng không xác định để sửa chữa. Hệ thống xảy ra biến đổi bất thường. Sửa chữa hoàn tất. Bắt đầu kiểm tra cơ thể ký chủ. Mất máu vượt quá tiêu chuẩn an toàn, một số bộ phận khác trong cơ thể đã bị thương, ký chủ đã mất khả năng điều khiển cơ thể. Hệ thống hỗ trợ bắt đầu tiếp quản cơ thể ký chủ, cơ chế tự động bảo vệ được kích hoạt. Hệ thống chuyển sang chế độ đồng bộ siêu tần. Ngăn chặn cảm giác đau đớn của ký chủ, mức độ khống chế chín mươi chín phẩy tám phần trăm. Cơ bắp ở các bộ phận bị thương tự động co lại, mức độ cầm máu tám mươi bốn phần trăm. Tự động kích thích tuyến thượng thận, tần số nhịp tim bắt đầu tăng gấp đôi. Dự đoán thời gian ký chủ có thể hoạt động mạnh, tối đa ba phút ba mươi sáu giây.

Vương Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy như mình đang mơ vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️