Lão thôn trưởng nghĩ đến vấn đề thanh danh của Kỷ Vân Thư, không làm to chuyện, trong thôn chỉ một số ít người biết, thôn trưởng sáng sớm đã lén cho người trong thôn đưa Trương Trí Viễn đến quan phủ, cho người mang tin đến Kỷ Vân Thư.
Bắt giun xong, Kỷ Vân Thư dẫn Kỷ Vân Mộng đến bờ sông, bên sông đã tụ tập nhiều phụ nhân đang giặt y phục. Thấy nàng dẫn muội muội đến đều chào hỏi.
Chào hỏi xong, Kỷ Vân Thư tìm một khoảng đất trống không mọc cỏ ngồi xuống, chỗ này nước chảy êm đềm, rất thích hợp câu cá. Mấy phụ nhân giặt y phục thấy dáng vẻ nàng đều bụm miệng cười.
Tạ đại nương đến giặt đồ ở đầu thôn dừng tay, khẽ nói với mấy tỷ muội: “Kỷ tiểu nương tử này chẳng lẽ ngã ngốc rồi?”
“Ta thấy giống thế...”
Một phụ nhân mới về làm dâu không chịu nổi, giúp Kỷ Vân Thư nói: “Này, ta thấy Kỷ tiểu nương tử cũng là người đáng thương...”
Giọng họ không to không nhỏ, vừa hay truyền vào tai Kỷ Vân Thư, nàng mặt không đổi sắc tiếp tục câu cá.
Thẩm nhị gia trong thôn vác cuốc đi ngang qua, đứng bên sông ngạc nhiên hỏi: “Kỷ tiểu nương tử, ngươi đang câu cá à?”
Đây là lần đầu ông ấy thấy có người câu cá như vậy. Kỷ Vân Thư gật đầu đáp: “Vâng, nhị gia.”
Thẩm nhị gia không khỏi nghi ngờ hỏi: “Thế này câu được không?” Về chuyện của Kỷ tiểu nương tử, tối nghỉ ngơi ông ấy nghe bà nhà mình nói qua vài câu, cũng coi như hiểu biết. Kỷ tiểu nương tử một nữ tử yếu ớt nuôi muội muội sống qua ngày cũng không dễ dàng gì.
“Gia gia, người cứ đợi mà xem!” Kỷ Vân Mộng tin tưởng tỷ tỷ mình vô điều kiện, nàng ấy tin tỷ tỷ nhất định câu được cá!
Chẳng mấy chốc, cá đã cắn câu. Kỷ Vân Thư dùng sức kéo dây câu, một con cá bạc to nhảy lên khỏi mặt nước, dưới ánh nắng vảy cá tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
Kỷ Vân Mộng hưng phấn nhảy lên, vỗ tay reo hò: “Tỷ tỷ ta câu được cá rồi!”
Thẩm nhị gia và đám phụ nhân đều ngây người, Kỷ tiểu nương tử thật sự câu được cá.
Kỷ Vân Thư cẩn thận gỡ lưỡi câu ra, nàng cân nhắc trọng lượng con cá trong tay, chắc phải ba cân. Con cá này màu đen trắng xen kẽ, là một con cá chép ít xương, trong lòng nàng rất hài lòng, đợi trưa làm một món cá chép hấp.
Câu thêm vài con nữa, Kỷ Vân Thư mới dẫn muội muội thu dọn về nhà.
Kỷ Vân Thư mở bảng điều khiển trong chế độ cửa hàng, bên trong có bán hành, gừng và tỏi, một phần gừng già bán 2 điểm.
“Nếu mình mua một phần gừng già, Kỷ Vân Mộng có phát hiện không nhỉ?” Kỷ Vân Thư lo lắng đột nhiên có đồ xuất hiện từ hư không, sẽ dọa đến tiểu muội, dù sao Kỷ Vân Mộng còn là trẻ con, khả năng tiếp nhận với sự vật mới lạ không cao.
“Không đâu ký chủ, cô cứ yên tâm, chúng ta nhất định không để đồ vật xuất hiện từ hư không đâu, chúng ta sẽ để nó xuất hiện một cách hợp lý. Ví dụ như ký chủ hiện giờ mua một phần gừng già, cô trực tiếp đến bếp lò trong nhà bếp là có thể thấy.” Hệ thống giải thích.
Kỷ Vân Thư mua một phần gừng già để làm cá, lại mua thêm một phần muối hạt, tổng cộng tốn bốn điểm tích lũy. Nay trời dần ấm lên, cá câu được một lúc cũng ăn không hết, nàng định dùng muối hạt ướp lại, làm thành cá mắm, ăn vào sẽ có hương vị đặc biệt.
Kỷ Vân Thư tay nhanh nhẹn cạo vảy cá, mổ bụng, khía thịt. Dưới ánh mắt của Kỷ Vân Mộng, nàng nhanh chóng làm sạch cả con cá.
Khử tanh xong, cho cá vào nồi hấp chín. Thừa lúc hấp cá, Kỷ Vân Thư nấu một nồi cơm trắng, hơi nóng nghi ngút, gian bếp nhỏ tràn ngập mùi thơm của cá, Kỷ Vân Mộng mở to mắt, nôn nóng chờ cơm chín.
Kỷ Vân Thư khẽ cười, xoa xoa đầu Kỷ Vân Mộng: “Sắp xong rồi, muội nhịn một chút, lát nữa là có thể ăn.” Chẳng mấy chốc cá đã hấp chín, Kỷ Vân Thư rưới lên thịt cá trắng mềm một muỗng nước sốt bí truyền, rắc hành lá xanh mướt điểm xuyết.