Tiểu Trù Nương Thành Trường An

Chương 6: Củ cải chua cay (3)

Chương Trước Chương Tiếp

“Không không, ta không động đậy.” Trương Chí Viễn đau đến khàn giọng nhăn nhó, sợ Kỷ Vân Thư trượt tay, hoàn toàn không dám động đậy.

Kỷ Vân Thư vừa dùng dao chĩa vào cổ Trương Chí Viễn, vừa lớn tiếng gọi Kỷ Vân Mộng: “Vân Mộng, mau đi gọi người.”

“Vâng, tỷ tỷ.”

Kỷ Vân Mộng vội vàng chạy đi tìm người đến hỗ trợ tỷ tỷ mình.

Chưa đầy chốc lát, cửa truyền đến tiếng bước chân, là viện binh Kỷ Vân Mộng tìm đến, biết viện binh đã đến Kỷ Vân Thư lập tức thả lỏng cơ thể căng thẳng.

“Ôi chao!”

Thẩm đại nương vừa vào cửa đã thấy Kỷ Vân Thư cầm dao chĩa vào Trương Chí Viễn, trên người Trương Chí Viễn đầy máu.

Thẩm đại nương tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn là lần đầu trong đời gặp cảnh tượng này. Bà ấy kinh hô một tiếng, lập tức nhanh chóng bước đến trước mặt Kỷ Vân Thư, hỏi: “Kỷ tiểu nương tử, chuyện này là thế nào?”

Lúc này Kỷ Vân Thư mới hạ con dao ngắn xuống, quay người liếc nhìn đám người phía sau Thẩm đại nương, Thẩm đại nương rất có nghĩa khí mang cả nhà đến, trong lòng hiểu rõ Kỷ Vân Mộng đã kể cho Thẩm đại nương nghe chuyện gì xảy ra rồi.

“Thẩm đại nương, chuyện là như Vân Mộng đã nói, chúng ta đang định nghỉ ngơi, ai ngờ nghe thấy trong sân có tiếng động, ta liền đánh bạo ra xem, vừa mở cửa đã thấy tên vô lại này trèo vào tường sân nhà ta.”

Kỷ Vân Thư dừng lại một chút, giọng nói chứa đầy sợ hãi: “Trương... Trương Chí Viễn còn mang theo dao ngắn...”

“Dao ngắn?” Mọi người lập tức nắm bắt được từ khóa quan trọng trong lời nói của Kỷ Vân Thư.

“Phải... phải là con dao này. Vừa rồi rơi ra từ người hắn.”

Kỷ Vân Thư xòe con dao trong tay ra, giọng nói còn chứa đầy hoảng sợ, khiến mọi người càng tin tưởng.

Thẩm đại nương vừa thấy tình cảnh này, ghé tai chồng nói: “Mau đi gọi nhà trưởng thôn đến.”

“Ừ ừ ừ.” Chồng Thẩm đại nương chưa từng thấy cảnh tượng thế này, cũng hoảng sợ, vội vàng đáp lời.

“Trương Chí Viễn lần này đến là để giết người diệt khẩu!” Kỷ Vân Thư nức nở, giọng đầy ý khóc.

Mọi người nghe xong đều giật mình: “!!!”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dân thôn họ đều khá chất phác, tuy thường ngày trong thôn có xích mích, nhưng đều là chuyện vặt vãnh, nào từng thấy cảnh tượng thế này.

“Ta... ta không có... đừng có vu khống, Kỷ tiểu nương tử.” Trương Chí Viễn nghe vậy lập tức tức giận, phản bác, nhưng giọng điệu có chút chột dạ.

“Ta nào có nói bậy, mấy hôm trước ta đang giặt đồ bên sông, ngươi có ý đồ không tốt với ta, trong lúc hai người giằng co, ngươi đẩy ta vào tảng đá, trán ta giờ vẫn còn sẹo, hôm nay ngươi mang dao lẻn vào nhà ta, chẳng phải để giết người diệt khẩu bịt miệng ta sao?”

Kỷ Vân Thư quét mắt nhìn mọi người, rồi nói thêm: “Mấy hôm trước ta hoàn toàn không có tự vẫn, vết thương trên đầu ta đều là do Trương Chí Viễn gây ra!”

Nói xong, Kỷ Vân Mộng cũng lau nước mắt, nghẹn ngào gọi: “Tỷ tỷ.”

“Phì, đồ không bằng chó lợn!”

Nàng dâu nhà Thẩm đại nương nhổ nước bọt vào đầu Trương Chí Viễn, nàng ấy nghe xong vô cùng phẫn nộ, là nữ nhân nên càng thấu hiểu tâm trạng của Kỷ Vân Thư, hiểu được sự bất lực của nàng lúc đó, huống chi nàng ấy cũng có con, mấy năm trước nghe về hoàn cảnh nhà họ Kỷ, nàng ấy đã rất thương cảm cho cảnh ngộ Kỷ Vân Thư một mình nuôi muội muội lớn lên.

Nàng ấy không nhịn được đi đến sau lưng Kỷ Vân Mộng, an ủi tiểu cô nương đang hoảng sợ.

Thẩm đại nương cũng rất phẫn nộ, nhưng việc này quan trọng, vẫn phải đợi trưởng thôn đến phân xử.

Chưa đầy thời gian một nén nhang, chồng Thẩm đại nương đã dẫn lão trưởng thôn đạp sương sớm vội vã đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)