Tiểu Trù Nương Thành Trường An

Chương 5: Củ cải chua cay (2)

Chương Trước Chương Tiếp

[Ký chủ, chỉ có cấp độ lớn hơn hoặc bằng bốn mới có quyền mở khóa nha~]

Kỷ Vân Thư lại nghe ra một chút ý trêu đùa từ giọng nói lạnh lùng của hệ thống.

[Ký chủ, món ăn hôm nay không tệ, nhận được ba người yêu thích, tích lũy mười lăm điểm, còn có quà tặng tân thủ, thưởng cho cô năm cân hạt giống ớt Triều Thiên thượng hạng. Còn có phần thưởng khác nữa. Nhưng tạm thời giữ bí mật.]

Mắt Kỷ Vân Thư sáng lên, thời đại này chưa có ớt, hôm nay nàng nấu ăn dùng ớt rừng, rõ ràng vị cay chưa đủ, có ớt Triều Thiên thì có thể làm được nhiều món ngon, nhưng việc trồng ớt cần thời gian, còn không thể để người khác phát hiện, dù sao thời đại này chưa có ớt.

Còn về phần thưởng sau đó Kỷ Vân Thư không để ý lắm.

Sau khi ăn tối đơn giản xong, Kỷ Vân Thư mang củ cải Thẩm đại nương mang đến chiều nay ra rửa sơ qua, rửa sạch bùn đất trên bề mặt củ cải, xếp ngay ngắn trong sân, đợi ráo nước.

Làm xong những việc này, trời dần tối xuống, làm việc cả ngày khiến người Kỷ Vân Thư đổ nhiều mồ hôi, vải gai thô ráp dính sát người, thực sự khó chịu, đun một nồi nước nóng, miễn cưỡng tắm nước nóng rồi mới đi ngủ.

“Rầm” một tiếng.

Giống như có vật nặng đập vào hàng rào, âm thanh khiến Kỷ Vân Thư chú ý.

Kỷ Vân Thư đang định ngủ mở mắt ra, trong bóng tối ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đôi mắt Kỷ Vân Thư sáng như đá đen óng ánh, trong lòng cảnh giác, khẽ nói: “Vân Mộng, muội đừng động đậy, tỷ ra ngoài xem.” Trong lòng nàng bất an, trong đầu chợt lóe lên những cảnh trong phim truyền hình hiện đại đã xem.

“Tỷ tỷ...” Kỷ Vân Mộng lo lắng bất an nhìn nàng.

“Không sao.”

Kỷ Vân Thư khẽ an ủi, nhẹ nhàng đứng dậy tiện tay cầm nông cụ để cạnh giường, trong lòng nàng hơi bất an, khi còn ở hiện đại, vì phòng ngừa gặp nguy hiểm nàng đã cố ý học Teakwondo hai năm, có thể đối phó với hai người đàn ông tay không tấc sắt, nhưng hiện giờ với thân thể gầy yếu này, nhiều lắm chỉ có thể đánh lại một người đàn ông trưởng thành.

Hy vọng đối phương chỉ có một người đến, không có đồng bọn, Kỷ Vân Thư trong lòng thầm cầu nguyện, nắm chặt cái cuốc trong tay.

Mở cửa phòng ra, chỉ thấy một bóng đen ngã bên hàng rào nhà mình, nhìn hình dáng có lẽ là một người đàn ông thân hình cao lớn đang rên rỉ đau đớn.

Kỷ Vân Thư cảm thấy giọng nói này kỳ lạ có cảm giác quen thuộc, như đã từng nghe ở đâu.

Kỷ Vân Thư dựa vào ánh trăng đến gần nhìn, hóa ra là Trương Chí Viễn!

Nguyên chủ khi mới chuyển đến thôn này, vì xinh đẹp nên bị không ít đàn ông trong thôn quấy rối, để an toàn nguyên chủ đã cố ý cắm nhiều cành cây nhọn vào hàng rào, ai ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.

Trương Chí Viễn thừa lúc đêm tối mịt mùng lại trèo vào sân nhà họ Kỷ, may mà nguyên chủ đã phòng bị từ trước.

“Cứu... cứu ta...” Trương Chí Viễn giơ tay cầu cứu Kỷ Vân Thư.

Nhờ ánh trăng, Kỷ Vân Thư thấy đùi hắn ta bị mắc vào cành cây, máu chảy ròng ròng, tạm thời không có sức hành động, liền giơ chân đạp thẳng vào lòng bàn tay Trương Chí Viễn, nghiến đi nghiến lại.

“A~ đừng đừng đạp nữa, đau đau đau.” Trương Chí Viễn đau đớn giãy giụa vài cái, trong lúc giãy giụa một con dao ngắn mài sáng loáng rơi ra từ người hắn ta.

Hắn ta còn mang theo dao!

Nếu không có những cành cây nhọn này, e rằng Trương Chí Viễn đã thành công rồi, Kỷ Vân Thư hoảng sợ trong lòng.

Kỷ Vân Thư cúi người nhặt dao lên, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cầm dao ngắn chĩa vào cổ Trương Chí Viễn, quát: “Đừng động đậy. Động đậy nữa ta không đảm bảo con dao này có cắm vào cổ ngươi không đâu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️