Tiểu Trù Nương Thành Trường An

Chương 3: Chưng ngải cứu (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Vân Thư phủi phủi bụi trên tay, chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Đa tạ Thẩm nương tử quan tâm, nhà ta quả thật hết gạo rồi, Thẩm nương tử đã quan tâm như vậy, có thể cho ta một đấu gạo không?”

Sắc mặt Thẩm Kiều cứng đờ, tức giận nói: “Kỷ Vân Thư, sao ngươi lại mặt dày như thế? Còn muốn một đấu gạo, sao ngươi không đi cướp đi?”

Nàng ta chống nạnh, vẻ mặt hung dữ, mặt Thẩm Kiều rất dài, cằm nhọn hoắt, trông cả người xem ra vừa độc ác vừa khắc nghiệt, khiến Kỷ Vân Mộng sợ run người.

Kỷ Vân Thư tiến lên ôm lấy muội muội, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Sao Thẩm nương tử lại nói năng thô lỗ như vậy, chẳng phải cô quan tâm nhà ta hết gạo ăn sao? Thẩm nương tử không muốn cho thì thôi, sao lại tức giận như thế?”

Kỷ Vân Mộng phì cười, thường ngày đều là Thẩm Kiều bắt nạt tỷ tỷ, tỷ tỷ không muốn so đo với nàng ta, chẳng thèm để ý. Lần này tỷ tỷ thật lợi hại, một câu khiến Thẩm Kiều không nói được gì.

“Phì, đồ tiện nhân này sao còn chưa chết, hôm đó nên để ngươi va chết đi.” Thẩm Kiều vừa tức vừa giận, mắng xong vội vàng xoay người rời đi.

Kỷ Vân Thư đồ tiện nhân này không những mặt dày vô sỉ quyến rũ nam nhân của ta, còn dám nói năng vô lễ mắng ta, quả nhiên đứa trẻ không có cha mẹ thì chẳng có giáo dưỡng gì!

Thẩm Kiều xoay người trừng mắt nhìn nàng đầy căm hận, phất tay áo bỏ đi.

Sau này có trò hay để xem!

Đợi đấy!

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chết trước muội muội ta!” Kỷ Vân Thư cười tủm tỉm nói với bóng lưng Thẩm Kiều.

Tiễn Thẩm Kiều đi rồi, Kỷ Vân Thư tiếp tục đào ngải cứu, Kỷ Vân Mộng phồng má giận dỗi nói: “Tỷ tỷ, Thẩm Kiều thật là đồ xấu xa!”

Mắng xong Thẩm Kiều, Kỷ Vân Mộng lại bắt đầu lo lắng: “Tỷ tỷ, Thẩm Kiều nhất định còn tìm chúng ta gây phiền phức đấy.”

Kỷ Vân Thư nhìn gương mặt gầy gò xanh xao của Kỷ Vân Mộng, trong lòng rất lo âu, nếu Kỷ Vân Mộng ăn mập thêm chút nữa, vẻ mặt phồng má như thế nhất định rất đáng yêu, xem ra kế hoạch nuôi dạy bé con của mình còn nhiều việc phải làm.

Nàng xoa xoa mái tóc bông xù của Kỷ Vân Mộng, nói: “Không sao, lần sau nàng ta đến, tỷ tỷ sẽ đánh đuổi nàng ta đi.”

Kỷ Vân Mộng không biết suy nghĩ của Kỷ Vân Thư, thấy nàng nhìn chằm chằm má mình, còn tưởng là bùn đất vô ý dính lên mặt, vội vàng dùng tay áo lau. Hành động của nàng ấy khiến Kỷ Vân Thư vừa buồn cười vừa xót xa.

Nhổ xong ngải cứu, Kỷ Vân Thư rửa sạch, phơi khô, bọc bột mì, động tác vô cùng nhanh nhẹn khéo léo.

Kỷ Vân Mộng nhìn đến ngẩn người, nàng ấy chợt tin lời tỷ tỷ, ngải cứu có lẽ thật sự rất ngon!

“Phải bọc bột mì vào từng cọng ngải cứu, như vậy mới ngon.” Kỷ Vân Thư thản nhiên nói.

Kỷ Vân Mộng nghe xong liền vội vàng gật đầu nghiêm túc.

Lại thấy Kỷ Vân Thư đao lên tay xuống, đập nát tỏi trên thớt. Tỏi băm tỏa mùi thơm cay nồng hòa quyện với ớt rừng và các loại gia vị, Kỷ Vân Mộng không nhịn được chảy nước miếng.

“Xèo” một tiếng. Rưới một muỗng dầu nóng lên tỏi băm, mùi thơm lập tức tràn ngập cả nhà bếp.

Rau ngải cứu đã hấp chín, Kỷ Vân Thư mở vung nồi, một mùi thơm thấm vào lòng người chui vào mũi, nàng lập tức nhớ đến bà ngoại ở thời hiện đại, không biết bà ngoại còn khỏe không?

Rau ngải cứu thơm ngát rưới tỏi băm cay nồng, vô cùng hấp dẫn.

Trên bàn ăn, Kỷ Vân Mộng ăn ngấu nghiến, hận không thể chôn đầu vào bát, nhưng Kỷ Vân Thư ăn vài miếng đã bỏ đũa xuống, suy nghĩ làm sao để giàu có.

Tài sản cha mẹ Kỷ để lại khi đó đều bị họ hàng chia cắt, chỉ còn lại một chỗ nhà cửa trong thành Trường An chưa bị chiếm đoạt, chỗ nhà cửa đó cha mẹ Kỷ giấu vô cùng bí mật, ngay cả Kỷ Vân Mộng cũng không biết, may mà chưa bị cướp đi, vị trí chỗ nhà cửa đó cực tốt, rất thích hợp làm ăn.

Vậy thì đến thành Trường An mở một tiệm cơm nhỏ!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️