Kỷ Vân Thư dặn dò xong mới yên tâm rời đi. Sau khi tỷ tỷ đi, Kỷ Vân Mộng cũng chẳng nhàn rỗi. Nàng biết tỷ tỷ mở tiệm không dễ dàng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng muốn tận lực giúp tỷ tỷ làm chút việc, để tỷ tỷ được nhẹ nhàng hơn.
Nàng ấy bắt đầu quét dọn, làm sạch sẽ trong ngoài, đợi tỷ tỷ về sẽ thấy một ngôi nhà hoàn toàn mới, sạch sẽ tinh tươm.
Kỷ Vân Thư đứng trước cửa nhà thợ mộc, trên biển hiệu khắc năm chữ “Vương thị mộc công phường” bằng chữ khải, hẳn là tiệm mà tiểu thương đã nói.
Bước vào xưởng mộc, bên trong bày biện đủ loại đồ gỗ, sắp xếp ngăn nắp theo từng loại, nhìn là biết chủ tiệm rất dụng tâm. Đồ gỗ đều làm từ gỗ tốt, không khí thoang thoảng mùi gỗ.
“Tiểu nương tử này, cô muốn mua đồ gỗ gì? Tiệm ta cái gì cũng có!” Lão Vương thợ mộc thấy có khách vào liền dừng việc đang làm, vội vàng ra đón.
“Ta muốn mở tiệm ăn, định đặt làm vài bộ bàn ghế, không biết tiệm ông có không?” Kỷ Vân Thư hỏi.
“Ai da, tiểu nương tử muốn kiểu gì, tiệm ta đều có cả!” Lão Vương thợ mộc nói một hơi, thật không phải ông ấy khoác lác, trong thành Trường An này ai mà chẳng biết lão sư phụ Vương, làm đồ thuộc hạng nhất.
Trong thành Trường An này chỉ có thợ trong cung mới sánh được với ông ấy.
Kỷ Vân Thư nói cho sư phụ Vương biết kiểu dáng mình muốn, hỏi đặt làm mấy bộ cần bao nhiêu ngày.
Thợ Vương nghe xong vỗ đùi, nhớ ra nói: “Tiệm ta thật sự có mấy bộ bàn ghế đúng như tiểu nương tử yêu cầu, có sẵn không cần đặt trước, nếu cô muốn chiều nay ta cho tiểu nhị đem đến.”