Tiểu Trù Nương Thành Trường An

Chương 12: Tô mì nước trắng như sữa (5)

Chương Trước Chương Tiếp

Con đường từ nhà thôn trưởng về nhà của Kỷ Vân Thư là đường chính trong thôn, có không ít người dừng lại xem, đều tò mò hai vị tiểu nương tử này đang cãi nhau chuyện gì.

Kỷ Vân Thư vô tội nói: “Thẩm tiểu nương tử, việc này đâu liên quan đến ta, là chim ị lên đầu ngươi, đâu phải ta làm, ta còn có thể sai khiến chim được sao?”

“Ngươi câm miệng!” Thẩm Kiều giận dữ nói.

Thẩm Kiều bảo nàng câm miệng, nàng càng không chiều ý, Kỷ Vân Thư nói thật to: “Mọi người phân xử, Thẩm tiểu nương tử cứ nói ta bảo chim ị lên đầu nàng ta, mọi người thấy có hợp lý không?”

Thẩm nhị gia vừa hay đi ngang qua, câu chuyện của hai người rơi vào tai ông ấy không sót một chữ: “Thẩm tiểu nương tử, sao ngươi lại vô lý như vậy?”

Đại nương nhiệt tình đặt thùng gỗ trong tay xuống tiếp lời: “Đúng đúng, chúng ta đều nghe thấy cả đấy!”

“A Kiều, chuyện gì vậy?” Cha của Thẩm Kiều vừa hay đi qua con đường này, đang đi bỗng nghe tiếng con gái mình, cha Thẩm Kiều thấy xung quanh có nhiều người vây quanh, không hiểu hỏi.

Thẩm Kiều cắn môi dưới, việc này nàng ta biết mình có lỗi, tuyệt đối không thể để cha biết, tuy bình thường cha rất cưng chiều nàng ta, nhưng rất coi trọng danh tiếng, để ý thể diện. Nếu để cha nghĩ là mất mặt, về nhà cha nhất định không tha cho nàng ta!

Chắc chắn sẽ đánh chết nàng ta! Không thể... không thể để cha biết.

Nhưng đã có kẻ mau miệng kể đầu đuôi câu chuyện cho cha của Thẩm Kiều - Thẩm Diệu Tông nghe rồi.

Kẻ mau miệng - Thẩm nhị gia: “Diệu Tông này, ngươi đừng giận, giận hỏng người, A Kiều còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là người làm cha đừng chấp nhặt với nó, đừng vì chuyện này mà tức hỏng người, không đáng.”

Thẩm Kiều bình thường trong thôn kiêu căng ngạo mạn, thấy ai cũng không vừa mắt, ngay cả đi ngang chuồng gà nhà người ta, cũng hận không thể đá gà một cái, Thẩm nhị gia sớm đã thấy nàng ta không vừa mắt rồi.

Nghe vậy Kỷ Vân Thư phì cười, lén giơ ngón cái với Thẩm nhị gia.

Thẩm nhị gia không nói, Thẩm Diệu Tông còn chưa thấy tức, ông ấy càng nói càng tức.

“Về... về nhà...”

Thẩm Diệu Tông tức đến nói không lưu loát, trừng mắt nhìn con gái mình, thật là ngu như lừa, bắt nạt người không xong còn bị người ta bắt nạt.

Thẩm Diệu Tông cảm thấy mất mặt cực độ, hoàn toàn không thèm xin lỗi, chỉ muốn dẫn đứa con gái vô dụng về nhà trước ánh mắt mọi người.

Kỷ Vân Thư trong đám người gọi với theo bóng lưng hai người: “Khoan đã.”

“Ngươi là ai? Dám gọi lão tử?”

Thẩm Diệu Tông quay người thấy kẻ gọi mình lại là một nha đầu chưa ráo máu đầu, càng thấy mất mặt, miệng liền không khách khí, đối với Thẩm nhị gia cùng lứa với mình, Thẩm Diệu Tông chỉ có thể chịu thiệt thòi này, nhưng đối phó một nha đầu, ông ta đâu dễ bắt nạt như Thẩm Kiều ngu như lừa.

“Thẩm bá bá, ta tạm gọi ngài một tiếng bá bá, chẳng lẽ ngài không biết làm sai phải trả giá sao? Hay là trong lòng ngài, bắt nạt người ta ngay cả lời xin lỗi cơ bản cũng không cần?” Kỷ Vân Thư giọng điệu bình thản, nhưng từng câu đều đánh vào lòng Thẩm Kiều Thẩm Diệu Tông.

“Nha đầu này... đừng không biết điều!” Thẩm Diệu Tông giận dữ nói.

Thật là trời long đất lở, một đứa nhóc chưa ráo máu đầu dám to gan cãi lại ông ta, huống chi Kỷ Vân Thư không có người thân nào để dựa dẫm, ông ta bắt nạt nàng dễ như bóp chết một con kiến!

Thẩm Kiều kéo tay áo cha mình, tuy bề ngoài không thể hiện gì, nhưng đáy mắt không kìm được ý cười, thấy không, Kỷ Vân Thư một đứa không cha không mẹ, sao sánh được với nàng ta?

Thẩm Diệu Tông bước một bước dài, định tiến lên tát Kỷ Vân Thư một cái, cho nàng nếm thử cãi lại người lớn trong thôn là trải nghiệm thế nào!

Cái tát đó sắp giáng xuống mặt Kỷ Vân Thư, Kỷ Vân Thư nhanh chóng lùi hai bước, ngã xuống đất trợn trắng mắt bắt đầu giả chết.

Mọi người: !!!

Đại nương vứt giỏ rau đang đeo trên tay, một bước như tên bắn chạy tới bấm huyệt nhân trung của Kỷ Vân Thư, hét lên: “Không hay rồi, không hay rồi, Kỷ tiểu nương tử bị Thẩm gia tát chết rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️