Tiểu Trù Nương Thành Trường An

Chương 1: Chưng ngải cứu (1)

Hết Chương Chương Tiếp

“Xít... Đau quá.”

Kỷ Vân Thư che đầu, chầm chậm ngồi dậy từ trên giường. Mở mắt ra, nàng nhận thấy đây không phải phòng của mình mà là một căn phòng đặc biệt đơn sơ, trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ cũ kỹ và một tủ gỗ sơn đã tróc. Nàng lập tức cảnh giác, nhớ đến những tin tức về các tiểu cô nương bị bắt cóc lên vùng núi.

Vết thương trên trán âm ỉ đau. Nàng mơ hồ nhớ mình đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu món ăn mới, sao trong chớp mắt đã đến nơi này?

Kỷ Vân Thư cúi xuống nhìn thân thể hiện tại của mình. Thân hình này nhỏ bé yếu ớt, cổ tay khô héo với những đường gân xanh mờ ẩn hiện bên dưới. Chỉ cần gió thổi mạnh một chút là có thể quật ngã thân thể nguyên chủ.

Còn Kỷ Vân Thư ở hiện đại là một blogger mỹ thực nổi tiếng, từ nhỏ đã livestream nấu ăn và có hàng triệu người hâm mộ. Nàng còn đặc biệt chú trọng chăm sóc da, có thể nói là da trắng như tuyết, mịn màng tuyệt đối. Nhìn thân thể suy dinh dưỡng này, rõ ràng không phải nàng.

Kỷ Vân Thư chợt nhận được ký ức về thân thể này trong đầu. Nguyên chủ cũng tên Kỷ Vân Thư, đang độ tuổi xuân xanh.

Sáu năm trước, cha mẹ nguyên chủ ra ngoài buôn bán không may gặp phải thổ phỉ, cả hai đều bị giết. Kỷ Vân Thư phải dẫn muội muội theo đại bá sinh sống. Đại bá vốn ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, để trả nợ hắn định bán nguyên chủ đã đến tuổi cập kê cho con trai trưởng nhà Lưu viên ngoại là Lưu Xông làm thiếp.

Trưởng công tử nhà họ Lưu nổi tiếng là kẻ bất hảo, ăn chơi cờ bạc không thứ gì không tinh thông, thậm chí còn có lời đồn Lưu Xông từng đánh chết thông phòng của mình, gia đinh trong phủ đem thi thể vứt xuống loạn táng cương. Gả cho Lưu Xông chẳng khác nào nhảy vào hầm lửa.

Kỷ Vân Thư không muốn gả cho Lưu Xông làm thiếp, liền dẫn muội muội trốn đi, trốn đến thôn Thẩm gia hiện tại.

Thôn Thẩm gia tuy dân tình chất phác, nhưng thời gian trôi qua, trong thôn vẫn có lời đồn đại lan truyền, thậm chí có kẻ nói tỷ muội nhà họ Kỷ khắc chết cha mẹ, lũ trẻ trong thôn được người lớn dạy dỗ mà lén lút bắt nạt họ.

Nghĩ đến đây, lòng Kỷ Vân Thư run rẩy, trong dạ đầy phẫn nộ.

Nghĩ đến vết thương trên trán mình, lòng nàng lạnh buốt, người trong thôn đều bảo vết thương trên đầu nàng là do nguyên chủ tự nghĩ mình là sao chổi, không cam lòng đập đầu chết. Họ nào biết đây là do tên vô lại Trương Trí Viễn gây ra. Trương Trí Viễn vốn ham ăn biếng làm, suốt ngày rong chơi nhàn rỗi, nhà cửa nghèo nàn, có chút tiền rảnh liền tìm đến lầu xanh tiêu khiển, các nhà thường dân đều không muốn gả con gái cho hắn ta.

Vài hôm trước, nàng ra bờ sông giặt giũ y phục, nào ngờ gặp Trương Chí Viễn sống ở đầu thôn. Trương Chí Viễn liền sinh tà tâm, giở trò sàm sỡ, xô đẩy khiến nàng bất cẩn trượt chân, đầu va vào đá, bất tỉnh nhân sự. Trương Chí Viễn thấy người bất tỉnh thì kinh hãi, vội vàng bỏ trốn. Tiểu muội thấy Kỷ Vân Thư đi giặt áo đã lâu vẫn chưa về, bèn đi tìm, thì thấy nàng ngã bên bờ sông, trên trán máu me bê bết.

Nguyên chủ vốn tính ương bướng, hiếu thắng, nhất quyết không chịu nói là do Chí Viễn gây ra, lâu dần trong thôn đồn đãi nàng tự vẫn.

“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?”

Kỷ Vân Thư nhìn thấy một tiểu nữ hài gầy yếu, mặt mày vàng vọt, như một cơn gió chạy vào, đứng trước mặt nàng, tay bưng một bát cơm. Chắc hẳn đây chính là tiểu muội Kỷ Vân Mộng.

Tiểu nữ hài mặc y phục vải thô, có lẽ vì quá gầy yếu, y phục mặc trên người nàng như là khi còn bé nàng vụng trộm mặc y phục của người lớn, trông thật trống trải.

“Ta tỉnh rồi, tiểu muội.”

Trong lòng Kỷ Vân Thư không khỏi chua xót. Sau khi vợ chồng Kỷ thị qua đời, không còn ai che chở cho ba tỷ muội họ, gia sản trong nhà bị đại bá chiếm đoạt hết thảy, phần còn lại cũng bị thân thích chia chác. Ngày tháng của nguyên chủ và muội muội càng thêm khó khăn.

“Tỷ tỷ, tỷ đói bụng rồi phải không? Muội mang cho tỷ bát cháo loãng.”

Kỷ Vân Thư mím môi, khẽ cười nói: “Đỡ hơn rồi, tiểu muội, muội đừng lo lắng cho ta.”

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️