Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 90: Ớt chín rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Trên mặt Trưởng công chúa không hề có chút hoảng loạn, nàng ta nhìn thẳng vào mắt tân đế, “Bệ hạ đang nghi ngờ ta sao?”

Tân đế không đáp, Trưởng công chúa tự cười, chỉnh lại tay áo, “Người của Tiêu thống lĩnh đã va chạm xe ngựa của ta, ta ngay cả một lời xin lỗi tử tế cũng không nhận được? Không trách Tiêu thống lĩnh dám qua loa với ta như vậy, xem ra ta ở chỗ bệ hạ, đã sớm là người ngoài rồi. Năm đó Sở Xương Bình từ hôn ngay trên Kim Loan điện, bây giờ ta còn phải vội vàng đi giúp hắn ta sao?”

Nói xong, nàng ta phất tay áo bỏ đi: “Không thể nói đến người trong lòng ngài mà, bệ hạ cứ coi như hôm nay ta chưa từng vào cung đi!”

Tân đế lúc này mới ra hiệu cho tổng quản thái giám bên cạnh tiến lên ngăn Trưởng công chúa lại, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Cô cô bớt giận, là hôm nay nhiều chuyện xảy ra, đều quá trùng hợp.”

“Cô cô là người thân nhất của trẫm trên đời này, nếu cô cô không tốt với trẫm, thì trên đời này còn ai tốt với trẫm nữa?” Hắn ta đứng dậy tạ lỗi với Trưởng công chúa: “Vừa rồi là trẫm lỡ lời.”

Trưởng công chúa nhìn tân đế, đáy mắt có chút ảm đạm, dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của đệ đệ ruột để lại trên đời này, cũng là đứa trẻ nàng ta nhìn lớn lên.

Có thể nói Trưởng công chúa hiểu tân đế hơn cả Thái hậu.

Nàng ta biết từ khi hắn ta lên ngôi, dung túng cho Phàn gia như một con chó điên, là vì muốn kiềm chế ngoại thích, cũng là đang mài giũa một lưỡi dao sắc bén mà hắn ta chỉ đâu đánh đó.

Những năm này hắn ta muốn âm thầm đối phó với ai, đều do Phàn gia ra mặt, dù sao hắn ta cho Phàn gia quyền lực và sự bao dung tuyệt đối, mọi tiếng xấu đều do Phàn gia gánh chịu, giống như việc đày đích nữ Khương gia đi làm kỹ nữ trong quân đội cũng giao cho Phàn gia xử lý.

Trưởng công chúa thở dài: “Bệ hạ, nước trong thì không có cá, nhưng một ao nước nếu đã hôi thối, cũng không nuôi được cá.”

Triều đình bây giờ, đã bị Phàn gia khuấy đảo đến mức đục ngầu không chịu nổi.

Tân đế nói: “Những điều cô cô nói, trẫm đều rõ trong lòng, chỉ là... Liêu Nam vương đột nhiên ra sức bảo vệ Sở gia, trẫm thật sự là trăm bề không nghĩ ra.”

Dù sao Sở gia, ngoài một Sở Xương Bình, thật sự không còn gì đáng dùng cả.

Vấn đề này, Trưởng công chúa cũng không nghĩ ra, nhưng trong lòng vẫn không muốn tân đế lại nhòm ngó Sở gia, nàng ta nói: “Bệ hạ vẫn nên nghĩ cách nào để cho Phàn gia và Khương gia một lời giải thích đi.”

Trưởng công chúa tuy xem thường Tích tần, nhưng đó dù sao cũng là con gái thứ xuất của Khương Thượng thư, Phàn gia mất một mạng người, muốn Phàn Uy bỏ qua, trừ phi Khương gia bên này cũng phải đền một mạng.

Hậu phi bị làm nhục, tự sát dường như là điều hợp lý nhất.

Ba ngày sau, khi tin tức từ kinh thành truyền đến Tây Châu, Phong Sóc đang ở đại doanh Tây Châu luyện binh.

Sau khi xem xong mật hàm, hắn không nói một lời, đưa cho Trì Thanh đang thò đầu thò cổ nhìn trộm bên cạnh.

Trì Thanh xem mật hàm xong, tặc lưỡi hai tiếng: “Tiểu hoàng đế này đúng là kẻ si tình, cứ giấu nhẹm tin tức sủng phi của hắn ta bị khinh bạc. Thông báo thiên hạ rằng Phàn Thịnh Niên say rượu ngã xuống hồ Thái Dịch chết đuối, Phàn gia không phải dễ nắm trong tay như Lục gia đâu. Mất đi cánh tay phải là Lục gia, giờ đây cánh tay trái của tân đế e rằng cũng sẽ sinh lòng khác, ta thấy kinh thành bên kia e là sắp có trò hay để xem rồi.”

Phong Sóc mặc huyền giáp, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, hắn nhìn về phía các tướng sĩ đang luyện tập trên võ đài cách đó không xa nói: “Gần đây thành Tây Châu giới nghiêm, bất kỳ người nào từ bên ngoài đến, đều phải kiểm tra kỹ lưỡng.”

Trì Thanh biết hắn sợ tiểu hoàng đế biết được đích nữ Khương gia chưa chết, sẽ phái người đến ám sát, hắn đau xót nói: “Vì một Sở Xương Bình, lần này chúng ta tổn thất không ít nhân lực và tài lực.”

Chưa nói đến số tiền đã phân tán ra ngoài, chỉ riêng những mật thám được cài cắm trong kinh thành đã bị nhổ bỏ gần hết, đó là bao nhiêu năm kinh doanh chứ.

Nếu mật thám trong hoàng cung còn đó, mật hàm hôm nay mới đến tay bọn họ, lẽ ra hôm qua đã phải đến Tây Châu rồi.

Phong Sóc không đáp lời.

Trì Thanh vừa xót ruột phe phẩy quạt, vừa bắt đầu nhiều chuyện: “Nhưng ta thấy đích nữ Khương gia kia cũng khá si tình, lúc trước nàng giả mạo thân phận, chẳng phải nói mình đến Tây Châu là để tìm vị hôn phu sao, Trần Nhị Cẩu trong miệng nàng chẳng phải là Lục Lâm Viễn sao?”

Phong Sóc đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, Trì Thanh không chú ý suýt chút nữa đụng vào lưng hắn.

Hắn sờ sờ mũi, ngơ ngác nhìn Phong Sóc.

Phong Sóc nói: “Nàng và tiểu tử Lục gia đã không còn hôn ước nữa rồi.”

Trì Thanh nghe câu nói không đầu không đuôi này của hắn, ngẩn người một lúc, trong đôi mắt hồ ly đột nhiên lóe sáng.

Có gì mờ ám chắc luôn!

Từ hôm đó trở đi, Khương Ngôn Ý không còn gặp lại Phong Sóc nữa.

Một xe quà mà hắn tặng, nàng đều trả lại nguyên vẹn.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, nàng vì những việc chuẩn bị mở cửa hàng mà bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng hễ rảnh rỗi, lại nhớ đến ánh mắt của hắn lúc rời đi hôm đó, còn cả vết máu thấm ra từ lớp băng gạc trên tay hắn.

Hôm nay làm xong việc, nàng lại ngồi thẫn thờ trong sân.

“Hoa Hoa?”

“Hoa Hoa?”

Thu Quỳ gọi Khương Ngôn Ý mấy tiếng, nàng mới hoàn hồn, “Sao vậy?”

“Hoa Hoa dạo này sao cứ hay ngẩn người thế?”

Khương Ngôn Ý hơi lúng túng, vén một lọn tóc ra sau tai: “Có sao?”

Thu Quỳ gật đầu lia lịa: “Có!”

Khương Ngôn Ý đứng dậy múc một gáo nước chuẩn bị tưới ớt, “Có lẽ là sắp đến mùa đông rồi, nên người có hơi lười biếng.”

Nàng cầm gáo nước đến góc sân, lúc này mới phát hiện cây ớt đã đỏ rực.

Khương Ngôn Ý mừng rỡ: “Thu Quỳ, mau đến xem!”

Thu Quỳ nhìn thấy những quả ớt đỏ tươi, vui mừng đến đỏ cả mặt, hỏi: “Có thể làm đồ ăn ngon rồi chứ?”

Khương Ngôn Ý lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa được.”

Một cây ớt quá ít, phải nhanh chóng bắt đầu trồng và nhân giống mới được.

Chỉ là thời tiết bên ngoài này ngày càng lạnh, sáng nay nàng dậy thấy trên mái hiên còn đóng băng, hơi thở ra cũng trắng xóa.

Thời đại này lại không có màng bọc, muốn làm nhà kính ươm cây cũng không được.

Nàng nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta ra chợ hoa dạo chơi một chút đi.”

Những người bán hoa quý, mùa đông chắc chắn cũng có biện pháp giữ ấm cho cây, mình đi học một chút, về làm theo là được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)