Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 88: Lòng rối bời

Chương Trước Chương Tiếp

Trưởng công chúa vừa về đến phủ, tin tức từ mật thám ở cửa thành cũng truyền về.

“Sở tam gia đã kịp ra khỏi thành trước khi cấm quân phong tỏa.” Vị tiểu lang quân môi hồng răng trắng đỡ Trưởng công chúa ngồi xuống giường êm, rồi quỳ xuống dưới giường êm, dâng lên một chén trà thơm.

Trưởng công chúa lại không nhận, nàng ta mân mê chiếc vòng tay chạm hoa bằng tơ vàng gắn bảo thạch ngũ sắc trên tay mình, ánh mắt phiêu đãng không biết rơi vào đâu, “Sở Xương Bình, đây là việc cuối cùng bản công chúa làm cho chàng.”

Tiểu lang quân kia có vẻ ghen tuông, nói: “Công chúa điện hạ đối với tên võ phu họ Sở kia, quả là tình sâu nghĩa nặng.”

Trưởng công chúa nhàn nhạt liếc mắt, trên mặt không có vẻ giận dữ, nhưng dọa cho tiểu lang quân giơ tay tự tát hai cái vào mặt mình, “Nô tài lắm mồm, nô tài đáng chết!”

Bàn tay Trưởng công chúa với móng tay sơn đỏ thẫm nâng cằm tiểu lang quân lên, đáy mắt không một chút gợn sóng, nàng ta nói: “Bản công chúa luôn giữ ngươi bên mình, chính là vì ngươi nghe lời, ngoan ngoãn. Hôm nay bản công chúa chỉ dẫn các ngươi ra ngoài du hồ, khi trở về thì gặp cấm quân, hiểu chứ?”

Tiểu lang quân liên tục gật đầu: “Nô tài hiểu rồi.”

Trưởng công chúa rút tay về, lại nằm xuống giường êm, thờ ơ nói: “Lui xuống đi.”

Tiểu lang quân này mới lăn lộn bò ra khỏi đại điện.

Thị nữ thiếp thân tiến lên xoa vai cho Trưởng công chúa, nhìn chiếc rương đầy huyết ngọc mã não trong điện, cười nói: “Lần này Liêu Nam Vương chắc hẳn đã tốn không ít tâm tư, biết ngài thích những vật này, đặc biệt sưu tầm nhiều như vậy đem tặng.”

Trưởng công chúa chỉ liếc nhìn một cách thờ ơ, khôn hứng thú lắm. Nàng ta nguyện ý giúp Sở gia, không phải vì món quà vừa ý này của Liêu Nam Vương, mà chỉ đơn thuần vì người đó mà thôi.

Nàng ta đưa tay phẩy nhẹ làn khói mỏng manh bốc lên từ lư hương, nghĩ đến những biến động gần đây trên triều đình, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Bản công chúa không muốn nhìn bệ hạ sai lầm hết lần này đến lần khác, vì một người đàn bà, hắn làm toàn những chuyện hoang đường gì thế này!”

Trước là đày đích nữ của thế gia đến biên quan làm kỹ nữ, sau lại giáng chức con trai trưởng của Lục đại học sĩ, bây giờ nếu lại tịch biên Sở gia, đợi đến ngày sự việc bại lộ, hắn chẳng phải đang chờ bị thiên hạ lên án hay sao?

Trưởng công chúa vừa mới lo lắng chuyện này, bên ngoài điện lại có thị nữ vội vàng đến truyền tin: “Công chúa! Chuyện lớn không hay rồi! Người mau vào cung đi!”

Thị nữ phía sau trưởng công chúa mặt mày hoảng hốt, còn tưởng rằng chuyện Liêu Nam Vương tặng lễ cho họ đã bị người trong cung biết được.

Trưởng công chúa lại bình tĩnh đến lạ thường, đứng dậy để thị nữ chỉnh trang y phục cho mình, mới hỏi thị nữ kia: “Trong cung xảy ra chuyện gì?”

Thị nữ hoảng hốt nói: “Nghe nói là Phàn tiểu tướng quân sau khi uống rượu đã mạo phạm Tích tần nương nương, bệ hạ nổi giận chém chết Phàn tiểu tướng quân, Phàn quý phi ngất xỉu tại chỗ, bây giờ bệ hạ lại cầm kiếm đi đến cung hoàng hậu!”

“Hoang đường!” Trưởng công chúa không đợi thị nữ chỉnh trang y phục xong, kéo vạt áo dài liền đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe!”

Con trai út Phàn gia sau khi theo Phàn Uy trở về kinh, nhà họ Phàn đã tìm cho hắn một chức vụ thị vệ ngự tiền trong cung.

Dù sao trên đời này, người được sủng ái nhất cũng dễ thăng tiến nhất chính là người bên cạnh hoàng đế.

Phàn gia nắm giữ binh quyền, như mặt trời ban trưa, cho dù mấy ngày trước Liêu Nam Vương từ Tây Châu gửi tấu chương tố cáo, cộng thêm một đám đại thần thu thập chứng cứ trong dân gian, cũng chỉ khiến con trai út Phàn gia bị đánh vài roi.

Hôm nay lại vì động vào người trong lòng hoàng đế, mà bị chém chết ngay lập tức!

Trưởng công chúa chỉ nghĩ đến việc sau này phải an ủi Phàn gia thế nào đã thấy đau đầu, đó không phải là trung thần như nhà họ Lục đâu!

Hơn nữa hoàng đế đi đến cung hoàng hậu, chắc chắn là chuyện Tích tần bị con trai út Phàn gia mạo phạm có hoàng hậu ở phía sau xúi giục. Loại bỏ Tích tần, chèn ép Phàn quý phi, một hòn đá ném hai chim, hoàng hậu sao lại không làm?

Nhưng với sự hiểu biết của trưởng công chúa về hoàng hậu, đây tuyệt đối không phải là kế sách mà hoàng hậu có thể nghĩ ra, nếu không con trai út Phàn gia làm thị vệ ngự tiền lâu như vậy, tại sao tới hôm nay mới mạo phạm Tích tần?

Trong chuyện này tuyệt đối cũng có bàn tay của Liêu Nam Vương!

Cũng chính lúc này, trưởng công chúa mới cảm thấy sự đáng sợ trong thủ đoạn của Liêu Nam Vương, có thể tìm đến nàng ta thì thôi đi, trong thâm cung cũng có người của hắn sao?

Hoàng hậu đang mang long thai, lúc này dù phạm phải tội tày trời cũng không thể động vào, huống chi chỉ là hãm hại một phi tần nhỏ bé. Nhưng hoàng đế cầm kiếm đến Khôn Ninh cung, trưởng công chúa không khỏi lo lắng đứa cháu này của mình lại phát điên.

Lúc này hoàng cung đã loạn thành một đoàn, khắp nơi đều là tiếng khóc của cung nữ thái giám.

Tân đế mặc long bào màu vàng chói, một nửa dính đầy máu, trường kiếm trên tay cũng chưa khô vết máu.

Người trong Khôn Ninh cung đã sớm nhận được tin tân đế cầm kiếm đi tới đây, đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu vừa khóc vừa khuyên nàng ta mau chóng đến cung thái hậu trốn.

Trên mặt hoàng hậu mang theo vẻ thê lương, nàng ta là một mỹ nhân đoan trang, mặt mày như vẽ, khí chất ung dung.

Lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đáy mắt ngấn lệ cười lạnh: “Hắn tốt nhất là giết luôn cả bản cung, rồi nâng đỡ người trong lòng hắn lên ngôi vị hoàng hậu này đi!”

“Nương nương, người hà tất phải lúc này gây gổ với bệ hạ? Người đang mang long thai, đợi bệ hạ hết giận, người mềm mỏng một chút thì chuyện này cũng coi như xong. Con tiện nhân Tích tần kia sau lần này, còn có thể được sủng ái sao? Đợi tiểu hoàng tử ra đời, bệ hạ sớm đã quên con tiện nhân kia đến tận chín tầng mây rồi, vì tiểu hoàng tử, bệ hạ sao còn so đo với người chuyện này!”

Đại cung nữ hết lời khuyên nhủ, thấy hoàng hậu vẫn không hề lay chuyển, chỉ đành vội vàng phái người đến Từ Ninh cung mời thái hậu đến.

-

Cửa lớn Khôn Ninh cung bị tân đế một cước đá văng ra, hoàng hậu vẫn đang ở trong điện uống thuốc an thai, trên bàn thấp trước mặt bày biện thức ăn.

Nhìn người cầm trường kiếm, ngược sáng bước vào điện, hoàng hậu thậm chí còn có tâm trạng hỏi hắn: “Bệ hạ khó có khi đến Khôn Ninh cung của ta một chuyến, Cảnh Ý, dọn bát đũa cho bệ hạ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)