Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 87: Phong vân

Chương Trước Chương Tiếp

Trưởng công chúa biến sắc, bởi được bảo dưỡng tốt, bà ta chẳng hề lộ vẻ già nua, người đã hơn ba mươi tuổi nhưng trông chẳng khác gì tiểu cô nương đôi mươi. Bà ta nói: “Tiêu thống lĩnh, bản công chúa chẳng thấy chút thành ý tạ lỗi nào, còn muốn dùng thánh chỉ để ép bản công chúa sao?”

Bà ta lệnh cho xa phu đánh xe tiến lên, chắn ngang cả con phố Đô Hòa, rồi nhìn thống lĩnh cấm quân: “Xe ngựa của ta hôm nay dừng lại ở đây, Tiêu thống lĩnh muốn thì dẫn người đi đường vòng, không thì... bồi tội thật tốt cho bản công chúa.”

Cấm quân thống lĩnh vốn biết vị cô nãi nãi này không dễ đối phó, sao hôm nay lại xảo hợp thế, vừa hay chọc phải bà ta.

Đi đường vòng là không thể, Sở gia nằm ở giữa phố Đô Hòa, nếu đến muộn, để Sở Xương Bình nghe tin mà trốn mất, về sau hắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì trước mặt Thánh thượng.

Cấm quân thống lĩnh nói: “Trường Công chúa, xin đừng làm khó tại hạ.”

Nếu không phải vị trưởng công chúa này năm xưa kết oán với Sở gia trong chuyện hôn sự, hắn ta còn nghi ngờ trưởng công chúa cố ý gây khó dễ ở đây, là để giúp Sở Xương Bình thoát khỏi nguy hiểm.

Trưởng công chúa hiển nhiên không định bỏ qua: “Tiêu thống lĩnh đã thấy bản công chúa đang làm khó ngươi, vậy chúng ta hãy đến trước mặt Thánh thượng mà nói chuyện đi!”

Cấm quân thống lĩnh xuống ngựa, hành đại lễ với trưởng công chúa: “Ty chức quản giáo cấp dưới không nghiêm, đã xúc phạm trưởng công chúa, mong trưởng công chúa đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với thằng nhãi này!”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, mới hạ rèm xe: “Xa giá của bản công chúa qua rồi các ngươi hãy đi.”

Đoàn xe hoa lệ chậm rãi băng qua đại lộ Đô Hòa.

Cấm quân thống lĩnh thấy phía sau xe ngựa của trưởng công chúa còn có bảy tám cỗ xe ngựa, lập tức tức giận không thốt nên lời.

Hắn ta vừa lộ vẻ mặt giận dữ, một cỗ xe đang đi qua bỗng vén rèm lên, bên trong là một công tử môi đỏ răng trắng, đáy mắt đầy phong tình: “Ta thấy Tiêu thống lĩnh đối với Công chúa điện hạ vẫn còn nhiều bất mãn lắm.”

Cấm quân thống lĩnh vội ôm quyền: “Không dám.”

Người này là nam sủng được trưởng công chúa sủng ái nhất, thật sự không thể đắc tội.

Mấy cỗ xe phía sau cũng lần lượt có người vén rèm, đều là những tiểu lang quân hoặc thanh tú hoặc yêu mị, lầm bầm sao xe ngựa lại dừng ở đây lâu thế.

Đến khi đoàn xe của trưởng công chúa đi qua, đã mất gần nửa khắc, Cấm quân thống lĩnh vội lên ngựa chuẩn bị đi tới Sở gia tịch biên.

Phía sau lại có tiểu hoàng môn cưỡi ngựa đuổi tới, cách xa đã gọi: “Tiêu thống lĩnh dừng bước!”

Cấm quân thống lĩnh đành phải dừng lại chờ tiểu hoàng môn tiến lên.

Tiểu hoàng môn đến gần, ghìm cương nói: “Truyền khẩu dụ của Thánh thượng, lệnh cho Cấm quân thống lĩnh Tiêu Càn lập tức đến các cửa thành bắt Sở Xương Bình!”

Cấm quân thống lĩnh không hiểu sao chưa đầy nửa canh giờ, Thánh thượng đã đổi thánh chỉ, hắn ta hỏi: “Vậy Sở gia còn tịch biên không?”

Tiểu hoàng môn đáp: “Tất nhiên là không tịch biên nữa.”

Trong lòng cấm quân thống lĩnh càng tức giận hơn, nhưng trên mặt không dám lộ ra, chỉ nói: “Ty chức lĩnh mệnh!”

Hoàng cung.

Ngự thư phòng, những bình hoa ngọc khí có thể đập được đều bị vị ngồi trên ghế rồng đập cho sạch sẽ, cung nữ thái giám hầu hạ run rẩy quỳ đầy đất, thỉnh thoảng có mảnh sứ vỡ bay tới, cắt một vết trên mặt, cũng không dám dùng tay lau vết máu.

“Phế vật! Tất cả đều là đồ vô dụng!” Tân đế quét tất cả tấu chương trên long án xuống đất.

“Trẫm đã dặn dò Phàn Uy thế nào? Đưa người đến doanh trại của hắn, hắn lại hay lắm, giữ người lại làm nhược điểm cho Hoàng thúc tốt của trẫm!” Tân đế giận dữ cười ngược.

Tổng quản thái giám dâng lên chén trà nóng, “Thánh thượng uống ngụm trà bớt giận...”

Hắn ta hất tay gạt đi, “Cút!”

Trà nóng hắt đầy người, thái giám tổng quản cũng không dám nói thêm lời nào.

Tân đế hai tay chống trên long án, mắt đầy lửa giận: “Gọi Khương Kính An vào cho trẫm!”

Khương Thượng thư vừa mới lui khỏi Ngự thư phòng lại bị tiểu thái giám gọi vào.

Vừa bước vào cửa, một bản tấu chương đã ném trúng mặt ông ta.

Tân đế nổi trận lôi đình: “Chẳng phải ông nói mẹ con họ đều bị ông giam trong phủ sao? Sao giờ người lại ở Sở gia?”

Khương Thượng thư kinh hãi trong lòng, vội quỳ xuống: “Thần... Sợ hãi.”

Khương phu nhân và con trai rời phủ, ông ta quả thật không hề hay biết.

Gân xanh trên thái dương tân đế giật giật, đầu cũng đau nhói từng cơn, hắn ta một tay xoa mi tâm nói: “Trưởng nữ của og6 không chết.”

Lời này rơi vào tai Khương Thượng thư, chỉ có kinh ngạc, không có vui mừng.

Tân đế độc ác nói: “Nàng ta hiện đang ở trong tay Liêu Nam Vương, Liêu Nam Vương chắc đang chờ lấy nàng ta làm chuyện lớn đây! Nếu trẫm lúc này động đến Sở gia, chẳng phải đúng như ý hắn muốn sao!”

Nếu chỉ có một mình Khương Ngôn Ý trong tay Liêu Nam Vương thì chẳng thành vấn đề gì, chỉ cần Khương Thượng thư bên này cắn chết rằng nàng không phải con gái mình, một câu “vu khống” là có thể qua chuyện.

Nhưng giờ đây mẹ con Khương phu nhân đã về Sở gia, có họ làm nhân chứng, vậy thì việc hắn ta sung quân nữ nhi danh môn vọng tộc ra biên ải làm kỹ nữ một khi bị phanh phui, thiên hạ sẽ nhìn hắn ta ra sao đây?

Quân vương không đức, chẳng phải là cho hoàng thúc tốt của hắn cơ hội lợi dụng sao?

Đang lúc tân đế đau đầu, bên ngoài Ngự thư phòng lại có cung nhân đến báo: “Bệ hạ, đại sự không ổn rồi!”

Tân đế chộp lấy nghiên mực trên long án ném qua: “Nói!”

Tiểu thái giám bị ném đến bể đầu chảy máu, quỳ trên đất nghẹn ngào: “Phàn tiểu tướng quân say rượu thất thố, có hành vi khinh bạc với Tích tần nương nương...”

Tân đế chỉ thấy máu dồn lên não, hắn ta cầm lấy bảo kiếm Long Tuyền treo bên cạnh đi thẳng về hậu cung.

Khương Thượng thư quỳ trên đất cả người cũng run rẩy, sắc mặt tức khắc trở nên tái nhợt.

Lúc này ngàn dặm xa xôi ở Tây Châu, Phong Sóc ngồi trong lương đình ở Tây viện, chỉ cách một bức tường là tiếng xào nấu từ nhà bếp của tiểu đầu bếp nhà bên cạnh.

Trên bàn đá trước mặt hắn, những quân cờ đen trắng đang giao chiến, tay trái hắn đặt xuống một quân đen, tay phải lập tức đặt xuống một quân trắng.

Trong đôi mắt phượng trong trẻo đang cuộn trào phong vân lúc này ở kinh thành.

“Hoàng điệt, ván cờ này, ngươi không phá nổi rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)