Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 86: Trưởng công chúa

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phong thư có đóng ấn của Liêu Nam Vương, có một lá thư và một phong thư nhỏ khác.

Sở Xương Bình nhanh chóng đọc xong phong thư, gần như hét lên vì vui mừng: “A Ý vẫn còn sống!”

Sở gia Nhị lão nghe vậy vội vàng từ trong phòng đi ra, Khương phu nhân một tay giật lấy lá thư từ tay Sở Xương Bình, xem xong nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Vui ư? Con gái vẫn còn sống trên đời là điều đáng mừng. Nhưng hoàng đế sắp đối phó với Sở gia rồi, đây là họa diệt môn đó!

Là một phu nhân, trước đây bà chưa từng nghĩ đến loại tai họa này, lúc này đã hoảng hốt, chỉ lo lắng bất an nhìn huynh trưởng của mình: “Tam ca, bệ hạ muốn bắt huynh với tội tự tiện rời nhiệm sở, có ý đồ mưu phản, phải làm sao đây?”

Ngay lúc đó, thân tín cùng về với Sở Xương Bình cũng từ ngoài phố nghe được tin tức, vội vàng chạy đến báo: “Tam gia, một đội cấm quân đã ra khỏi Tuyên Vũ môn, đang hướng về phía đại đạo Đô Hòa, chắc là nhắm vào chúng ta mà đến!”

Sở lão phu nhân vừa mới biết tin cháu gái còn sống, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên biết được sợ là sẽ có họa diệt môn, một hơi không thở nổi, trực tiếp ngất đi.

“Lão phu nhân!”

“Phu nhân!”

“Mẫu thân!”

Trong chốc lát, cả cái sân nhỏ lại rối loạn.

Sở Xương Bình phải bấm huyệt nhân trung mới làm Sở lão phu nhân tỉnh lại.

Sở lão phu nhân nhìn đứa con trai đắc ý nhất của mình bằng đôi mắt đẫm lệ, đau đớn không thể tự kiềm chế: “Con trai của ta ơi...”

Khương phu nhân vừa khóc vừa tự tát vào mặt mình hai cái: “Tại con, đều tại con! Nếu ngày xưa con dạy dỗ A Ý tử tế, không nuông chiều nó, làm sao nó dám to gan dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó với Tích Tần nương nương trong cung? Đều là ác quả do con gieo, là do con đã từng khắt khe với Tích Tần nương nương, con sẽ đến trước cửa cung quỳ lạy nàng, cầu xin nàng ta tha cho Sở gia một con đường sống, nàng ta muốn mạng con, con cũng sẵn sàng...”

Sở Xương Bình đưa cái phong thư nhỏ cho Khương phu nhân: “Lúc này chớ nói những lời ngốc nghếch ấy, dù A Ý có lỗi, cũng không đáng phải chịu như vậy! Chính là hôn quân vô đạo! Muội có quỳ chết trước cửa cung, hắn cũng không thu hồi mệnh lệnh dâu. Từ nay về sau, mẹ con muội không cần về Khương gia nữa, Sở gia dù có suy bại, vẫn nuôi được hai mẹ con muội, tên thất phu Khương Kính An kia sợ rước họa vào thân, có lẽ sẽ viết hưu thư cho muội trong những ngày tới. Đây là thư A Ý gửi về, muội hãy giữ kỹ, ta không thể ở lại nhà nữa...”

Nói đến đây, Sở Xương Bình lại nhìn Sở gia Nhị lão một cái, rồi mới nói với Khương phu nhân: “Nếu ta không còn nữa, muội hãy thay ta hiếu kính cha mẹ.”

Chỉ một câu nói, khiến cả nhà đều đỏ hoe mắt.

Khương Ngôn Quy ngồi trên cáng, hắn chưa bao giờ hận đôi chân tàn phế của mình như lúc này, hai tay nắm chặt tay vịn cáng, mắt đỏ hoe: “Cậu ơi!”

Sở Xương Bình vuốt đầu Khương Ngôn Quy: “Trong người cháu có một nửa dòng máu Sở gia, cũng coi như nam nhi Sở gia, đừng nên không có chí tiến thủ, sau này mẹ cháu, chị cháu đều phải nương tựa vào cháu. Cháu không đứng vững, họ biết dựa vào ai đây?”

Lời nói khiến Khương Ngôn Quy khóc không thành tiếng: “Ngôn Quy ghi nhớ rồi...”

Sở Xương Bình mới quay đầu quỳ xuống, dập đầu hai cái trước Sở gia Nhị lão: “Phụ thân, mẫu thân, nhi bất hiếu, đã đem đại họa đến cho gia đình.”

Sở gia Nhị lão vội vàng đỡ ông dậy.

Sở lão thái gia đã xem thư Liêu Nam vương gửi cho mình, biết Liêu Nam vương sẽ phái người tiếp ứng Sở Xương Bình, chỉ cần ông ra khỏi kinh thành, Hoàng đế sẽ không động đến ông được. Ông cụ nói: “Mau ra khỏi thành đi! Trễ hơn sẽ có biến!”

Chỉ cần Sở Xương Bình không có mặt tại phủ, dù cấm quân vào phủ lục soát, không tìm thấy Sở Xương Bình, tội danh cũng không thể gán cho được.

Sở lão phu nhân cũng chảy nước mắt nói: “Đi đi!”

Sở Xương Bình nhìn cha mẹ già lần cuối, cắn răng quay người rời đi.

Sở lão thái gia mới dặn dò gia nhân: “Hãy khiêng quan tài xuống, nếu lát nữa cấm quân vào phủ tra xét, thì nói là thân quyến của Hà quản sự đến phủ gặp chuyện bất trắc. Đợi khi qua cơn sóng gió, sẽ tìm một nơi phong thủy tốt để chôn cất cô nương này, đều là người bạc mệnh...”

Cấm quân đi đến đại lộ Đô Hòa, chợt đụng phải một đoàn xe ngựa xa hoa.

Cấm quân quen thói hống hách, tiểu lâu la đi đầu mở miệng liền quát: “Tránh ra tránh ra! Cấm quân làm việc! Đừng cản đường!”

Tấm rèm xe bằng sa vàng được vén lên bởi đôi tay ngọc điểm son đỏ tươi, người phụ nữ trong xe ung dung vũ mị, khóe môi nở nụ cười lạnh: “Cấm quân các ngươi, thật to gan, ngay cả xa giá của bản công chúa cũng dám xông vào!”

Khi nhìn thấy người trong xe là Văn Thục trưởng công chúa, tên cấm quân vừa lên tiếng liền câm như hến.

Văn Thục trưởng công chúa là con gái được tiên đế sủng ái nhất, là cô ruột của đương kim thánh thượng, lời bà ta nói trước mặt thánh thượng còn có tác dụng hơn cả thái hậu.

Thống lĩnh cấm quân phát hiện sự bất thường phía trước, vội thúc ngựa lên, được biết sự tình đầu đuôi, liền vung roi ngựa quất vào tên cấm quân kia, mặt hắn ta bị đánh da tróc thịt bong, nhưng không dám hé răng một tiếng.

Thống lĩnh cấm quân chắp tay hướng về phía trưởng công chúa: “Người phía dưới mắt mù không nhận ra, xúc phạm đến trưởng công chúa, Tiêu mỗ thay hắn tạ tội với người.”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: “Bản công chúa còn tưởng mình đã mất Thánh tâm, đến nỗi loài chó nào cũng dám sủa loạn trước mặt bản công chúa!”

Thống lĩnh cấm quân cúi người thấp hơn nữa: “Không dám! Tiêu mỗ còn có thánh chỉ phải thực hiện, không dám nói chuyện lâu với trưởng công chúa, ngày khác sẽ đích thân đến phủ tạ tội.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)