Hình Nghiêu vốn tưởng Phong Sóc ra ngoài đi dạo, khi trở về tâm trạng sẽ dịu đi nhiều, nào ngờ khi Phong Sóc hồi phủ, khí thế toàn thân còn u ám hơn cả lúc ra đi.
“Chủ tử... ôi!”
Hình Nghiêu vừa tiến lên, đã bị Phong Sóc đánh mạnh một chưởng vào tường đối diện.
Y không hề phòng bị, bị đánh bất ngờ như vậy, cả người đều choáng váng, mấy viên ngói trên mái cũng rơi xuống vài cái.
Phong Sóc toàn thân tỏa ra sát khí: “Gọi tất cả tử sĩ đến võ trường.”
Hình Nghiêu nhìn bóng lưng Phong Sóc rời đi, ôm ngực vịn tường mới đứng dậy được, thầm nghĩ lần cuối chủ tử nổi giận lớn như vậy là khi biết tiên đế muốn Thái hoàng thái phi tuẫn táng theo, lần này rốt cuộc chuyện gì khiến hắn nổi trận lôi đình nữa vậy?
Đêm đó, hàng trăm tử sĩ trong Đô Hộ phủ hộ đều bị đánh tơi tả tại võ trường, nằm lăn lóc trên đất không còn sức để bò dậy.
“Bổn vương nuôi một đám phế vật gì đây! Ngày mai luyện tập tăng gấp đôi!” Phong Sóc đứng giữa võ trường, mồ hôi thấm ướt y phục, trên mặt cũng có vài vết xước, càng thêm hung dữ, sát khí trong ánh mắt không giảm.
Đám tử sĩ nằm la liệt dưới đất không dám ho he, trong lòng kêu khổ không thôi.
*
Thu ý đậm đà, ao sen trong Đô Hộ phủ đã tàn úa chỉ còn vài đài sen khô héo vươn lên.
Nước ao đêm lạnh thấu xương, Phong Sóc để trần nửa thân trên bước xuống ao.
Vết thương trên tay hắn rỉ máu lan ra trong làn nước lạnh, mùi máu tươi trên người cũng nhạt dần.
Hắn giơ tay lên, băng quấn trên bàn tay không ngừng nhỏ máu, hắn lặng lẽ nhìn, trong mắt thoáng chút mỉa mai và chán nản.
Bờ ao vọng lại tiếng bước chân, là Hình Nghiêu.
Trong tay y cầm một bức thư: “Chủ nhân, mật báo từ thám tử ở kinh thành gửi về.”
Trên thư có đóng hai ấn tối, ấy là tin cấp báo không thể chậm trễ.
Khi Phong Sóc quay người lại, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như thường nhật. Hắn bước đến bờ, lập tức có thị vệ mang áo choàng đến khoác lên người hắn.
Phong Sóc mở thư, lấy tờ giấy bên trong ra, đọc lướt qua.
Hắn hơi nhíu mày, trầm ngâm giây lát rồi đưa tờ giấy đến ngọn nến thị vệ đang bưng, đốt thành tro.
“Tiểu Hoàng đế muốn đối phó với Sở gia.” Hắn nói.
Trong khoảnh khắc ấy, Hình Nghiêu cân nhắc lợi hại trong đầu. Hoàng đế động thủ với Sở gia, chắc là vì việc Sở Xương Bình đưa linh cữu về kinh.
Bọn họ không có giao thiệp gì với Sở gia, thế hệ này của Sở gia cũng chỉ có một mình Sở Xương Bình là xuất sắc, nhưng năm xưa vì chuyện hôn sự với trưởng công chúa mà trái ý thánh, từ đó mất Thánh tâm.
Nếu Sở Xương Bình hiện vẫn là Tổng binh Vân Châu, Phong Sóc bảo vệ ông, cũng coi như lôi kéo được một đồng minh. Nhưng ông đã bị Hoàng đế tước binh quyền, đày đi Vĩnh Châu. Vĩnh Châu còn nghèo nàn hơn cả Tây Châu, dù ông ấy muốn đông sơn tái khởi ở đó, cũng phải mất cả chục năm mới thấy được hiệu quả.
Dù nhìn thế nào, khi Hoàng đế động thủ với nhà Sở gia, bọn họ đứng ngoài cuộc mới là lựa chọn tốt nhất.
Phong Sóc chưa đưa ra quyết định, nhưng Hình Nghiêu đã đoán được một hai phần.
Việc liên quan đến triều đình, Phong Sóc về thư phòng xử lý nốt công văn và thư từ.
Những thư có ấn tối, đêm hôm kia hắn đã xem xong, những thư không có ấn tối, hai ngày nay hắn cũng tranh thủ xem được đại đa số.
Vì trong lòng phiền muộn, đêm nay Phong Sóc xử lý những bức thư này không được tĩnh tâm, một tay cầm bút, một tay xoa ấn đường: “Dâng trà.”
Hình Nghiêu nhanh chóng bưng trà lên.
Phong Sóc dùng tay trái bị thương để đón, nào ngờ trà vừa mới pha, nước sôi nóng bỏng, cả đáy chén cũng nóng kinh người.
Hắn lỡ tay không cầm chắc, chén trà rơi xuống án thư, nước trà tức thì đổ tràn ra.
Phong Sóc không kịp lo cho bàn tay bị bỏng, vội vàng chộp lấy tất cả thư từ tấu chương trên bàn.
Hình Nghiêu sợ hãi quỳ xuống đất: “Thuộc hạ đáng chết!”
Bên cạnh, Phúc Hỉ nhanh tay lẹ mắt lấy khăn sạch trải lên án thư, ngăn nước trà lan rộng.
Phong Sóc sắc mặt nặng nề không nói gì, đợi khi dọn dẹp sạch sẽ án thư, hắn mới đặt tấu chương và thư từ trở lại.
Vì cú chộp vội vàng vừa rồi, tuy thư từ không bị nước trà làm ướt, nhưng có không ít bị nhàu nát.
Phong Sóc vốn định ép phẳng những bức thư đó, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ở bức thư ở dưới cùng, lộ ra nửa chữ nhỏ trâm hoa to bằng nắm tay có chút quen mắt.
Hắn rút bức thư đó ra, liếc nhìn địa chỉ gửi đến, đôi mắt không khỏi nheo lại.
Sở gia ở kinh thành?
Người có thể viết chữ trâm hoa to đến thế, cả đời này Phong Sóc chỉ từng thấy một người có thiên phú như vậy.
Tiểu đầu bếp kia có quan hệ gì với Sở gia?
Hắn mở dấu sáp ở chỗ niêm phong, lấy ra ba tờ giấy mỏng, càng đọc, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng, hắn chỉ thốt ra mấy chữ, không phân biệt được vui bườn: “Nàng, chính, là, Khương, Ngôn, Ý.”