Lục Lâm Viễn từ cuộc trò chuyện giữa nàng và ông lão, cũng đại khái biết nàng định mở tiệm ở đây. Hắn không biết Khương Ngôn Ý đời này đã gặp cơ duyên gì, và là việc gì lại khiến một tiểu thư khuê các từng mười ngón tay chẳng dính nước mùa xuân, lại mở quán ở nơi biên thùy này.
Nhưng tất cả những điều này, có liên quan gì đến hắn cơ chứ?
Khi rời đi, Lục Lâm Viễn đứng dưới bậc thềm trước cửa tiệm vái Khương Ngôn Ý một cái: “Lục mỗ kính chúc chủ quán làm ăn phát đạt.”
Nàng đã buông bỏ quá khứ, vậy thì bản thân hắn cần gì phải đeo bám chuyện cũ nữa.
Chỉ là khi người trong tiệm khẽ cúi mình nói câu “đa tạ” ấy, đáy lòng hắn vẫn không hiểu sao bỗng chốc trống trải.
Có làn gió nhẹ phất qua gò má hắn, như thể cô gái đã yêu hắn hơn mười năm kia, sau tiếng “đa tạ” này sẽ không còn tồn tại nữa.
Khi Phong Sóc kéo một xe ngựa đầy lễ vật đã được chọn lựa kỹ càng trở về, vừa vặn trông thấy Lục Lâm Viễn vái chào tiệm của Khương Ngôn Ý, và Khương Ngôn Ý cũng đáp lễ với hắn.
Ngày đó ở quân doanh, hai người dường như còn nhiều bất đồng, sao giờ đột nhiên lại hóa giải hiềm khích?
Gần đây hắn bận rộn với nhiều việc vụn vặt, vẫn chưa tra rõ quan hệ giữa hai người này là gì, nhưng nhìn từ xa, bộ dáng tài tử giai nhân kia khá xứng đôi, không hiểu sao hắn lại thấy chướng mắt, sắc mặt cũng không được tốt.
“Hí -” Xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm của Khương Ngôn Ý, Phong Sóc vung chân dài bước xuống xe.
“Vương gia!” Lục Lâm Viễn vừa thấy Phong Sóc, chút trống trải trong lòng lập tức không còn bao nhiêu, cả mắt cả mặt đều tràn đầy vui mừng và sùng bái khi gặp được bậc hiền giả.
Cái gọi là anh hùng cái thế, phải như người trước mắt này mới đúng!
Phong Sóc lạnh nhạt gật đầu chào: “Hiền chất sao lại ở đây?”
Lục Lâm Viễn vội nói: “Trên đường gặp một cụ già, thấy cụ muốn đi giao đồ sứ, lại không bắt được xe bò, nên mới chở cụ già này một đoạn.”
Ở kinh thành phồn hoa như vậy là không thấy xe bò, nhưng ngựa ở quan ngoại đều bị trưng dụng vào quân đội, dân chúng để tiện đi lại, chỉ có thể tìm xe bò hoặc xe lừa. Chỉ có một số quan lại quý tộc trong nhà nuôi ngựa, ra ngoài mới có xe ngựa mà đi thôi.
Phong Sóc liếc nhìn ông lão đến giao đồ sứ, ông lão bị khí thế toàn thân hắn làm cho khiếp sợ, không dám nói thêm câu nào, Lục Lâm Viễn nói xong, lão chỉ gật đầu, coi như làm chứng cho lời của Lục Lâm Viễn.
Biết được Lục Lâm Viễn đến đây chỉ là tình cờ, sắc mặt Phong Sóc mới tốt lên một chút, hắn hỏi một câu có vẻ vô tình: “Hiền chất và chưởng quỹ tiệm này dường như có vài phần quen biết?”
Lục Lâm Viễn không muốn để người mình kính trọng phát hiện ra mình đã lừa dối hắn, kiên quyết phủ nhận chuyện này: “Đâu có, Lâm Viễn là từ miệng ông cụ này mà biết được nữ chưởng quỹ này định mở tiệm ở đây, nên mới chúc mừng nữ chưởng quỹ vài câu.”
Nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng Phong Sóc mới hoàn toàn thoải mái, tuy vẫn là một gương mặt không cười không nói, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hòa nhã hơn vài phần.
Hắn thấy trên xe bò của Lục Lâm Viễn còn để vài chồng sách và một số đồ linh tinh, tiện hỏi thêm một câu: “Hiền chất đã tìm được chỗ ở chưa?”
Lục Lâm Viễn bị đày đến Tây Châu, giữ chức lại mục, quản lý văn thư, quan chức cửu phẩm, đối với một người con trai trưởng của thế gia mà nói, có thể coi là sự sỉ nhục trắng trợn.
Nhưng trên mặt hắn không có ý oán trời trách đất, ở tuổi này mà lòng dạ có thể rộng rãi đến mức này, bỏ qua những thành kiến ẩn giấu trong lòng mình, Phong Sóc cảm thấy đứa trẻ này cũng coi như là nhân tài có thể bồi dưỡng.
Từ ngày chia tay ở quân doanh, Lục Lâm Viễn không còn được Phong Sóc triệu kiến nữa, hắn vốn còn có chút bất an, giờ Phong Sóc chủ động hỏi đến chuyện nơi ở của hắn, hắn chỉ thấy vô cùng xúc động, vội đáp: “Ở ngay phía sau con đường Đô hộ phủ, trong ngõ Thạch Bàn.”
Từ ngõ Thạch Bàn đến tiệm của tiểu đầu bếp này chưa đến nửa tuần hương.
Tuy Lục Lâm Viễn một mực phủ nhận mình không quen biết tiểu đầu bếp kia, nhưng Phong Sóc càng tin tưởng vào trực giác của mình.
Trên mặt hắn không lộ chút gì, chỉ nói: “Từ ngõ Thạch Bàn đến nha môn đường xa quá, bản vương nhớ gần nha môn bên Cát Tường lâu có một khu phủ đệ, hẳn là có chỗ trống, hiền chất cầm lệnh bài của ta đến bên Cát Tường lâu an trí.”
“Sao có thể vì chuyện vụn vặt này mà làm phiền vương gia...” Lục Lâm Viễn ở kiếp trước đã trải qua một lần đối xử lạnh nhạt như vậy, nha môn châu phủ đối với kẻ từ kinh thành đến như hắn tất nhiên sẽ có thái độ bài xích, đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn mềm dẻo trong chuyện ăn ở đi lại, nên lúc này hắn cũng không cảm thấy phẫn như kiếp trước nộ.
Nhưng phản ứng của Phong Sóc thật sự ngoài dự liệu của hắn, Lục Lâm Viễn còn muốn nói thêm điều chi, Phong Sóc đã ném qua một tấm lệnh bài: “Đi thôi, chớ nên từ chối nữa.”
Lục Lâm Viễn nhất thời cảm xúc dâng trào, quả không hổ danh là bậc hiền giả hắn ngưỡng mộ, chiêu hiền đãi sĩ như thế, dù hắn chưa phải mưu sĩ dưới trướng, Phong Sóc đã quan tâm đến chỗ ở đi lại của hắn rồi.
Đáng tiếc kiếp trước hắn không có cơ duyên, chưa từng được gặp mặt Phong Sóc lấy một lần, thật là điều đáng tiếc biết bao! May mắn thay hắn được trùng sinh, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại!
Lục Lâm Viễn nắm chặt tấm lệnh bài, lòng dâng trào cảm xúc, bỗng sinh ra một niềm hào khí “Báo quân hoàng kim đài thượng ý, Đề huề ngọc long vi quân tử [*]“.
[*]: Báo đáp ý nguyện của vua trên đài Hoàng Kim, nắm giữ ngọc long, nguyện chết vì vua. Đài Hoàng Kim là đài do Yên Chiêu Vương thời Chiến Quốc xây dựng ở phía đông nam Dịch Thủy. Tương truyền, ông đã đặt rất nhiều vàng trên đài, thể hiện quyết tâm không tiếc trọng kim chiêu mộ hiền tài thiên hạ.