Khương Ngôn Ý lúc này đang hơi hoảng loạn, chỉ sợ đôi tình nhân kia chỉ cãi nhau một trận, Phong Sóc quay đầu tìm đến mình cũng chỉ để chọc tức cô nương hắn thích mà thôi.
Kẻ được bậc hoàng duệ quý tộc như hắn thích, ắt hẳn cũng là tiểu thư thế gia xuất chúng nhỉ?
Chẳng phải mình sẽ bị xem như nữ phụ độc ác thừa nước đục thả câu? Nếu bị ghi hận, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp!
Trong chớp mắt, Khương Ngôn Ý đã đau đầu, nàng cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng với Phong Sóc, nếu không đến lúc đó muốn ôm nhà chạy trốn trong đêm cũng không kịp.
Khương Ngôn Ý ra cửa tiệm nhìn, thấy trên phố dài không còn bóng dáng Phong Sóc, nhớ hắn trước khi đi có nói lát nữa sẽ quay lại, Khương Ngôn Ý tạm thời gác chuyện sang một bên, dọn dẹp bát đũa, trở về hậu viện tiếp tục xử lý chậu tỏi của mình.
Tỏi tím đã được nàng bóc đi hai lớp vỏ, ngâm nguyên trong nước sạch gần một ngày, vị cay của tỏi đã giảm đi không ít.
Nàng vớt tỏi ra, xếp lên rổ để ráo nước.
Một lát nữa cho vào hũ đổ nước muối là xong.
Tỏi ngâm khoảng ba ngày cơ bản có thể loại bỏ hết vị cay, đến lúc đó phải bỏ vào hũ rồi mới ngâm đường. Muốn làm món tỏi ngâm đường ngon, bước ngâm đường cuối cùng này mới là then chốt, truyền thống thường dùng đường đỏ, nhưng Khương Ngôn Ý thấy dùng đường đỏ ngâm ra màu quá sẫm, không đẹp bằng dùng đường trắng.
Trước đó đã mua không ít hoa quế khô, nàng còn định khi ngâm sẽ cho thêm chút hoa quế vào, làm như vậy món tỏi ngâm đường sẽ có mùi hương hoa quế nhẹ nhàng.
Nàng đang loay hoay trong sân, bên ngoài tiệm có người gọi to: “Chưởng quỹ có đó không, bát đĩa ngài đặt ở lò gốm đã được mang đến!”
Khương Ngôn Ý vội gọi Thu Quỳ đang chẻ củi bên cạnh: “Đi, chúng ta ra lấy bát.”
Muốn tiệm lẩu có nét đặc sắc riêng, hương vị đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng tạo ra một bộ bát đĩa không thể mua được ngoài chợ cũng có thể khiến khách hàng thích thú.
Chú ý đến từng chi tiết nhỏ không bao giờ là thừa.
Như vậy người am hiểu sẽ biết lẩu nhà ngươi thực sự ngon, người không rành cũng sẽ cảm thấy, nơi này khá độc đáo, có phong cách.
Khương Ngôn Ý dẫn Thu Quỳ ra khỏi hậu viện, phía trước chính là cửa tiệm.
*
Bên ngoài tiệm đậu một cỗ xe bò, một lão ông lục tuần đứng bên cạnh xe, đang chuẩn bị bê những bát đĩa sứ xếp trên xe xuống.
Từ trên xe còn xuống một người, mặc trường bào màu thanh thiên, dung mạo tuấn tú, toàn thân toát ra khí chất nho nhã, chẳng phải Lục Lâm Viễn thì còn ai vào đây.
Hắn xắn tay áo dài lên một đoạn, người trông có vẻ yếu ớt, nhưng khi vén tay áo lên cánh tay lại không tỏ ra gầy yếu, hắn ôn hòa nói: “Lão bá, ta giúp người bê một ít.”
Ông lão vội nói: “Công tử đã cho lão đi nhờ xe, lão đã cảm kích vô cùng, sao có thể làm phiền công tử được.”
Lục Lâm Viễn khiêm tốn cười: “Không phiền đâu, đưa người đến đây cũng là tiện đường thôi.”
Vừa nói, hắn đã cầm lên một chồng chén nhỏ hình hoa lê, vật phẩm từ lò gốm nhỏ làm ra, không thể nói là tinh xảo, nhưng thắng ở chỗ tạo hình độc đáo, hắn khen ngợi: “Vị sư phụ làm khuôn của quý lò này thật có tay nghề.”
Ông lão thấy hắn tuy cũng ăn mặc như người đọc sách, nhưng không giống những kẻ tự phụ, khinh thường trò chuyện với hạng dân dã như họ, lại sinh thêm vài phần hảo cảm, cười hì hì nói: “Khuôn không phải do sư phụ ở lò gốm làm đâu, mà là do chính chưởng quỹ của tiệm này làm đấy.”
Lục Lâm Viễn nghe ông lão nói vậy, lại càng tò mò về vị chưởng quỹ của tiệm này, hai người bước lên ba bậc thềm đá trước cửa, vừa vặn gặp Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ từ trong sân đi ra.
Nhìn thấy Khương Ngôn Ý, Lục Lâm Viễn vô thức nhíu mày, nhưng ông lão đã nhiệt tình chào hỏi Khương Ngôn Ý: “Khương chưởng quỹ, lão phu đã mang hết đồ đạc đến cho cô, cô xem thử.”
Khương chưởng quỹ?
Những chén đĩa sứ này là do nàng đặt làm?
Trong mắt Lục Lâm Viễn lóe lên vẻ ngạc nhiên, bất giác đưa mắt đánh giá cửa tiệm này.
Cửa tiệm được quét dọn sạch sẽ, bên trong bàn ghế được xếp đặt ngăn nắp, cảnh trí không thể nói là thực sự tao nhã, nhưng học đòi văn vẻ thì cũng đủ rồi.
Khương Ngôn Ý nhìn thấy Lục Lâm Viễn cũng sửng sốt, cuộc trò chuyện không vui lần trước vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng khi ông lão nói đến chuyện chén đĩa, nàng lại kéo sự chú ý trở lại, coi như không thấy Lục Lâm Viễn, cùng ông lão kiểm đếm số đồ sứ nàng đã đặt làm, phát hiện không có cái nào bị hỏng hay thiếu, bèn thanh toán tiền.
“Phiền ông đi đường xa mang đến cho ta.” Khương Ngôn Ý rót cho ông lão một chén trà.
Ngày đó tiếp đãi Phong Sóc ngay cả một chén trà cũng không có, sau đó Khương Ngôn Ý đã đi mua không ít trà lài, không thể nói là quý giá gì, nhưng thắng ở chỗ pha ra đẹp mắt, hương vị cũng tạm được, dùng làm trà miễn phí cho khách khi mở tiệm cũng không chê vào đâu được.
Ông lão nhận lấy chén trà nói lời cảm tạ, lại nói: “Lò gốm ở nơi hẻo lánh, đón xe mãi cũng chẳng thấy có xe bò hay xe lừa nào đi qua, may mà vị công tử này tốt bụng, cho lão đi nhờ một đoạn, nếu không hôm nay không biết khi nào mới có thể mang đến cho chưởng quỹ.”
Khương Ngôn Ý này mới biết vì sao Lục Lâm Viễn lại xuất hiện ở đây, nàng lịch sự cảm ơn hắn, sợ hắn lại hiểu lầm gì, rót trà đều gọi Thu Quỳ đi rót.
Lục Lâm Viễn nhìn dáng vẻ nàng sợ dính líu đến mình thế này, tâm tình mới bình phục mấy ngày nay lại thêm vài phần phức tạp.
Hắn không nhớ Khương Ngôn Ý kiếp trước ra sao nữa, chỉ là nhớ đến nàng, kèm theo đó là sự ghét bỏ theo thói quen trỗi dậy.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện người trước mắt và người hắn thường ghét bỏ kia, chẳng tìm ra nửa điểm tương đồng.
Chén trà trên tay cầm mãi, cuối cùng vẫn không uống.