Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 68: Sở thích đoạn tụ

Chương Trước Chương Tiếp

Thị vệ nghe vậy mới vào thông truyền, không lâu sau liền ra, bảo Phương Tình vào.

Phương Tình mừng rỡ khôn xiết, vội vàng bưng chén canh vào cửa.

Trên giá nến cao chân thắp năm ngọn nến, chiếu sáng khu vực trước bàn làm việc.

Người bên trong đang cau mày viết gì đó dưới ánh nến, trên áo giáp vẫn còn vết máu khô, cả người toát lên vẻ ngạo nghễ và sát khí bức người sau khi trải qua một trận chém giết, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đôi mắt phượng sắc lạnh kia như chứa đầy băng tuyết, giọt máu bắn vào dưới khóe mắt như một nốt ruồi son nhỏ, khiến cả khuôn mặt hắn trở nên yêu dị.

Phương Tình nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, nàng ta ngây ngốc nhìn Phong Sóc, nhất thời quên cả nói năng.

Phong Sóc lâu không nghe thấy Phương Tình lên tiếng, không kiên nhẫn nhướng mày, thấy vẻ mặt nàng ta, khí thế quanh người liền lạnh xuống, “Mẫu phi thế nào rồi?”

Phương Tình giật mình tỉnh lại bởi giọng nói lạnh lẽo này, lắp bắp kể lại Thái hoàng Thái phi tối nay đã dùng món gì.

Thấy sắc mặt Phong Sóc âm trầm, Phương Tình cũng biết mình lấy danh nghĩa Thái hoàng Thái phi để cầu kiến hắn e là sẽ khiến hắn nổi giận, vội vàng đặt chén canh lên chiếc bàn thấp bên cạnh, từ trong ngực móc ra bức thư: “Lúc vào đêm có người vào phủ, nhờ ta chuyển bức thư này cho Vương gia.”

Phong Sóc dừng bút, ánh mắt sắc lạnh như dao găm nhìn Phương Tình, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong mỉa mai, khẽ hừ một tiếng.

Hắn không nói gì, nhưng Phương Tình chỉ cảm thấy hai chân mình run rẩy đến mức sắp không đứng vững, từ đầu đến chân đều lạnh toát.

Hình Nghiêu cau mày nhìn Phương Tình, hắn biết nàng ta đã phạm vào điều tối kỵ của chủ tử, trước lấy cớ Thái hoàng Thái phi để vào thư phòng, giờ lại không biết dùng cách gì lấy được thư của người đưa tin. Nếu không phải nàng ta là đại cung nữ bên cạnh Thái hoàng Thái phi, e là chủ tử đã sớm hạ lệnh lôi ra ngoài đánh chết.

Phong Sóc lạnh lùng lên tiếng: “Người của bản vương mà ngay cả đồ cũng không biết đưa cho ai, vậy cũng không cần sống nữa.”

Phương Tình biến sắc, nàng ta không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

Lúc ở trong cung, hễ có mật hàm, thư tín gì, nàng ta với tư cách là đại cung nữ của Thái hoàng Thái phi, tự nhiên đều qua tay nàng ta, nàng ta tưởng mình ở bên cạnh Phong Sóc cũng có thể được như vậy, giờ mới phát hiện mình sai lầm quá lớn.

Phương Tình khuỵu gối quỳ xuống, môi run run cầu xin: “Vương gia, nô tỳ xin thề, nô tỳ tuyệt đối chưa xem bức thư này, bức thư từ lúc giao vào tay nô tỳ đã như vậy rồi. Nô tỳ... nô tỳ không đành lòng nhìn người đưa thư đợi đến nửa đêm, mới quyết định giúp hắn dâng lên cho Vương gia, xin Vương gia nể tình nô tỳ hầu hạ Thái hoàng Thái phi nương nương nhiều năm, tha cho nô tỳ lần này...”

Phong Sóc nghe nàng ta nói vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Nếu không nể mặt mẫu phi, ngươi nghĩ ngươi còn có thể quỳ ở đây nói chuyện sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Tình tái nhợt, dù đang quỳ, cả người vẫn run như cầy sấy.

Phong Sóc lạnh lùng hỏi nàng ta: “Bức thư này, làm sao đến tay ngươi?”

Phương Tình lúc này mới run rẩy giọng nói thật.

Phong Sóc ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Ra khỏi cung, ngay cả làm một con chó biết nghe lời cũng không biết sao? Dám vươn tay đến chỗ bản vương, ai cho ngươi cái gan đó?”

Phương Tình hối hận không kịp, dập đầu như giã tỏi: “Vương gia! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chỉ là lo lắng Vương gia chưa dùng bữa tối, muốn đưa chén canh cho Vương gia...”

Đáy mắt Phong Sóc toàn là lạnh lẽo và chán ghét: “Lần sau còn lấy mẫu phi làm cớ, cái lưỡi của ngươi cũng không cần giữ lại nữa.”

“Lôi xuống, đánh ba mươi trượng.”

Thị vệ ở cửa thư phòng lập tức vào lôi người, Hình Nghiêu bước lên lấy bức thư trong tay Phương Tình.

Ở vị trí của Phong Sóc, mỗi ngày nhận được vô số mật hàm, nếu là chuyện quan trọng, mật hàm đưa đến sẽ có dấu ấn bí mật.

Hình Nghiêu thấy bức thư này không có dấu ấn, chỉ coi là thư bình thường, ba năm ngày sau trả lời cũng không muộn.

Hắn đặt thư vào góc bàn, lại phân loại đống thư trên bàn chưa được sắp xếp theo có hoặc không có dấu ấn.

Một chồng lớn không có dấu ấn đều được đặt lên trên bức thư của Khương Ngôn Ý, những bức này có thể tạm hoãn trả lời. Mật hàm khẩn cấp có dấu ấn được đặt riêng một chồng, những bức đó phải trả lời trong vòng hai ngày.

Lão quản gia Phúc Hỉ pha trà mang đến cho Phong Sóc, liền thấy Phương Tình bị bịt miệng đánh trượng ngoài sân.

Ông lắc đầu, tâm tư của Phương Tình, tự nhiên không thể qua mắt ông. Chỉ là ngày thường thấy nàng ta an phận, cũng chưa từng vượt quá giới hạn, nên mới không nhắc nhở, ai ngờ hôm nay nàng ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Ông vào thư phòng rót thêm trà cho Phong Sóc, rồi khuyên nhủ: “Vương gia, trong phủ phải có nữ chủ nhân mới ra dáng, ngài giờ cũng đã hai mươi hai rồi.”

Ông vốn là thái giám trong cung, giọng nói the thé hơn người thường.

Nữ tử Đại Tuyên thường được hứa hôn trước khi cập kê, nam tử cũng vậy, thường được hứa hôn trước khi đếntuổi trưởng thành, trừ khi trong nhà có tang thì mới trì hoãn vài năm, như Phong Sóc thân là thân vương, đến tuổi này bên cạnh ngay cả một nha hoàn thị tẩm cũng không có, thật là hiếm thấy.

Những năm trước khi tiểu hoàng đế chưa lên ngôi, không ít đại thần đã dùng chuyện này để công kích hắn, thậm chí còn có kẻ tung tin đồn nhảm, nói Phong Sóc vốn là nam nhi mang tướng mạo nữ nhân, không chừng có sở thích đoạn tụ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)