Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 67: Gửi thư

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng hôn buông xuống, các cửa hàng trên con đường Đô Hộ phủ đều đã đóng cửa, chỉ còn hai chiếc đèn lồng trước cửa Đô hộ phủ vẫn tỏa ra ánh sáng lớn bằng nắm tay trong đêm tối.

Một thị vệ mặc thường phục cầm thư vào cửa phủ, nói có đồ muốn giao cho Hình Dao, tùy tùng bên cạnh Hình Nghiêu.

Thân phận hắn thấp kém, tự nhiên không có tư cách trực tiếp gặp Phong Sóc.

Gã sai vặt trong phủ nói thẳng hắn đến không đúng lúc, “Hình hộ vệ theo Vương gia đi tiêu diệt toán quân Đột Quyết tấn công Đinh gia thôn mấy hôm trước rồi, e là phải sáng mai mới về phủ.”

Thị vệ không dám rời đi, hắn phụng mệnh âm thầm giám sát đầu bếp nữ họ Khương kia, trực giác mách bảo với hắn, bức thư gửi về kinh thành này vô cùng quan trọng, sợ làm chậm trễ tình báo, nên cứ đứng ở hành lang chờ.

Đầu kia hành lang có một nhóm người đi tới, người phụ nữ dẫn đầu mặc áo khoác màu đinh hương thêu hoa văn cành lá, bên dưới là váy màu vàng nhạt, tay đeo một chiếc vòng ngọc bích thượng hạng màu xanh nước, thần sắc có phần kiêu ngạo, có thể thấy địa vị trong phủ không tầm thường. Các nha hoàn phía sau nàng ta đều bưng bát đĩa bằng vàng ngọc, thức ăn trong đĩa có món chỉ ăn một miếng, có món còn nguyên chưa đụng đến.

Tiểu tư thấy người phụ nữ đó, vội vàng niềm nở gọi: “Phương Tình cô cô.”

Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, chỉ mới hai mươi tuổi, lại được gọi là cô cô, hiển nhiên là người từ trong cung ra, thị vệ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn kỹ.

Phương Tình là đại cung nữ bên cạnh Thái hoàng Thái phi, trong phủ ngoài chủ tử ra, cũng chỉ có Tống ma ma và quản gia là cao hơn nàng ta một bậc.

Nàng ta thấy cách ăn mặc của thị vệ, hỏi: “Trong phủ sao lại có ngoại nam?”

Gã sai vặt vội nói: “Đây là người làm việc cho Vương gia, nói có thư quan trọng phải đích thân giao cho Hình hộ vệ.”

Phương Tình lập tức quát: “Không có quy củ! Thái hoàng Thái phi đang ở đây, trong phủ sao có thể có ngoại nam ở lại qua đêm!”

Nàng ta vừa nhắc đến Thái hoàng Thái phi, gã sai vặt và thị vệ đều sợ hãi, thị vệ vội nói: “Cô cô bớt giận, tiểu nhân sẽ ra cửa phủ chờ Vương gia.”

Tiết trời ngày càng lạnh, gió đêm buốt giá, ở trong hành lang còn có thể tránh gió, ở ngoài phủ sẽ phải chịu gió lạnh.

Phương Tình nghe đây là thư phải qua tay Hình Nghiêu rồi mới giao cho Phong Sóc, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia gì đó, nói với thị vệ: “Giao thư cho ta, ta sẽ chuyển cho Hình hộ vệ.”

Thị vệ có chút do dự, hắn có thể làm việc dưới trướng Phong Sóc, tự nhiên hiểu rõ thứ quan trọng có thể qua tay người khác hay không.

Phương Tình thấy hắn không nói gì, ánh mắt sắc bén quát: “Ngươi còn lo ta nuốt lời hay sao?”

Dù sao cũng là người từ trong cung ra, khí thế này vừa bộc phát, tên thị vệ nào chịu nổi, vội vàng đưa thư qua: “Làm phiền cô cô rồi.”

Phương Tình nhận thư, dẫn theo mấy nha hoàn vênh váo rời đi, tên thị vệ sợ lại rước thêm phiền toái, vội vàng bỏ đi.

Đi xa rồi, Phương Tình mới lướt qua bức thư trên tay, từ nét chữ to tướng kiểu chữ nhỏ trâm hoa, miễn cưỡng nhận ra là gửi đến kinh thành. Nàng ta không quan tâm bức thư này từ đâu đến, liên quan đến chuyện gì, chỉ âm thầm mừng rỡ vì lại có thêm một lý do để tiếp cận Phong Sóc.

Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn lồng dưới hành lang bị thổi đung đưa, bóng người cũng theo đó lay động.

Phương Tình nhìn màn đêm đen kịt: “Giờ này rồi, không biết Vương gia đã dùng bữa tối chưa...”

Nha hoàn phía sau hiểu rõ tâm tư của nàng ta, liền nói: “Vương gia đi dẹp quân Đột Quyết rồi, e là chưa kịp dùng bữa. Phương Tình tỷ tỷ, trưa nay tỷ đã tốn bao nhiêu tâm sức mới làm ra bữa ăn đó, sao lại nói là Tống ma ma bảo nhà bếp làm cho Vương gia?”

Phương Tình giả vờ tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn: “Dù sao cũng là vì Vương gia, nói là ta làm hay là Tống ma ma bảo nhà bếp làm có gì khác nhau?”

Nha hoàn trêu ghẹo: “Tất nhiên là có khác, bên cạnh Vương gia bao nhiêu năm nay không có người nào biết quan tâm, Phương Tình tỷ tỷ vừa đến, chẳng phải đã có người biết quan tâm rồi sao?”

Phương Tình được những lời này khen ngợi khiến trong lòng vui sướng, nhưng ngoài miệng lại trách mắng: “Ai cho ngươi cái gan dám bàn luận về chủ tử? Ta chỉ mong nương nương sớm ngày khỏe lại, đừng như trưa nay nữa, Vương gia đến vấn an, suýt nữa bị nương nương dùng chén trà ném trúng trán...”

Nếu không vì lý do này, Vương gia sao có thể chưa ăn cơm đã rời phủ.

Đêm lạnh sương xuống, Phương Tình không về phòng nghỉ ngơi, ngược lại đi đến nhà bếp hầm canh, vừa bảo tiểu nha hoàn để ý động tĩnh ở cổng lớn.

Phong Sóc trở về phủ khi đã quá canh ba.

Phương Tình nhận được tin từ tiểu nha hoàn, nghe nói Phong Sóc đang ở thư phòng, vội vàng cầm theo thư, bưng canh đã nấu xong đi qua.

Nhưng vừa đến cửa thư phòng đã bị thị vệ ngăn lại, “Thư phòng cấm địa, không được tự ý vào!”

Thị vệ bên cạnh Phong Sóc không giống như mấy gã sai vặt trong phủ, ai nấy đều lạnh lùng, không hề nể mặt nàng ta, người được Thái hoàng thái phi sủng ái.

Phương Tình có chút mất mặt: “Ta đến đưa bữa khuya cho Vương gia.”

Thị vệ lạnh lùng từ chối: “Vương gia sau giờ Dậu không dùng bữa.”

Chén canh này xem như đổ sông đổ bể rồi, Phương Tình vừa xấu hổ vừa không cam lòng, muốn nói mình có thư muốn dâng lên Phong Sách, lại sợ tên thị vệ này trực tiếp bảo mình chuyển thư cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui bèn nói: “Ta có chuyện liên quan đến Thái hoàng Thái phi muốn bẩm báo trực tiếp với Vương gia.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)